Và giờ câu hỏi được đặt ra là, ai sẽ là người nâng cái nắp của hai chiếc xô nhựa lớn kia lên.
Trần Ngưỡng nhìn một vòng người xung quanh, hít một hơi, đi vài bước tới hai chiếc xô, không hiểu sao lại quay đầu qua nhìn thiếu niên.
Triều Giản chống nạng đi bên cạnh anh, nhưng hoàn toàn không có ý giúp đỡ gì cả, còn giục anh nhanh lên.
Gân xanh trên trán Trần Ngưỡng giật giật, trước tiên làm công tác tư tưởng đơn giản cho chính mình, chỉ là một cái xác mà thôi cũng không phải quỷ, không có gì đáng sợ.
Sau mười giây, anh bước đến chiếc ghế dựa trong góc rồi lần lượt nhấc nắp xô nhựa lên.
Không thấy được bên trong có gì.
Như có thứ gì đó bị kẹt cứng bên trong, bên trên nắp bị bịt kín một vòng ni lông.
Trần Ngưỡng phải mất một lúc lâu mới phá được nắp, ngay khi vết nứt xuất hiện, một mùi máu tanh nồng nặc liền tuôn ra.
Đường nối ni lông càng trở nên lớn hơn, nắp hoàn toàn mở ra, trước mắt Trần Ngưỡng liền nhìn thấy một xô xác chết bị cắt nát.
Một miếng một miếng xếp liền nhau, được ép rất chặt.
Giống hệt như thịt muối.
Trần Ngưỡng không sợ, nhưng kinh tởm, anh chịu đựng cơn buồn nôn mở một cái xô khác.
Cả hai cái xô đã được mở ra toàn bộ, phơi bày trước mắt mọi người.
Phòng chờ lập tức ngập tràn trong mùi máu thịt, Tôn Nhất Hành mềm nhũn ngã trên ghế, hai chân không ngừng run rẩy.
Hai người trung niên còn lại thì cúi người nôn mửa.
Vậy là vị chua được thêm vào.
Không khí trong phòng chờ càng nặng mùi hơn.
Văn Thanh không biết từ khi nào thì ngồi xổm trên ghế bên cạnh Trần Ngưỡng, hắn vươn cổ hưng phấn nhìn thi thể nát vụn trong xô: "Oa, xương cốt đều nát vụn, thật là bạo tay nha, thật là bạo tay."
Trần Ngưỡng: "..."
Văn Thanh sờ sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi đoán là ma nữ làm, mới có thể cẩn thận xắp xếp từng lát từng lát thế này."
Sắc mặt Trần Ngưỡng trắng bệch, câm miệng đi có được không?
"Ai nha, mới đó đã chết mất hai người rồi."
Văn Thanh nhảy khỏi ghế vươn vai: "Chậm quá đi, phải nhanh lên chứ, có nhiều người như vậy mà."
Trần Ngưỡng hơi sởn cả tóc gáy, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nhìn chằm chằm hai xô xác nát, dùng hai tay bóp chặt mép thùng, lắc lắc vài lần.
Văn Thanh bị mùi vị đó xong thẳng vào mặt, ánh mắt không khỏi lườm Trần Ngưỡng một cái.
Chẳng trách Phùng Lão...
Ánh mắt Văn Thanh lóe lên, cười nói: "Anh đẹp trai, đang tìm gì vậy?"
"Đầu."
Trần Ngưỡng không phải trả lời hắn, ngược lại là nói với vị bên cạnh: "Hình như không có ở bên trong."
Giọng điệu của Triều Giản đầy qua quýt nói: "Đổ ra xem."
Trần Ngưỡng: "..."
Văn Thanh: "..."
Đổ ra thì khẳng định là không được, bày ra đầy đất thì chắc chắn sẽ dọa chết hai người trung niên kia.
Trần Ngưỡng yêu cầu Tôn Nhất Hành đi nhà vệ sinh lấy cây lau nhà lại đây, sau khi kiểm tra xác chết trong xô, quả nhiên không có đầu.
Cái xô thứ hai cũng không có, đầu không biết đã biến đi đâu.
Trần Ngưỡng mang hai thùng xác chết ra khỏi phòng chờ, bỏ vào lối đi, định làm động tác lớn một chút thu hút những người mới từ các phòng chờ khác đến xem.
Đã đến lúc kích thích bọn họ.
Văn Thanh chế nhạo hành động này của Trần Ngưỡng, hắn đã từng nói nhóm người thiểu năng kia sẽ chết, chết càng nhiều, quy tắc sẽ càng nhanh chóng hiện ra.
Quan điểm của Trần Ngưỡng cùng hắn bất đồng, tuy anh không thể tin tưởng nhóm người mới tuyệt đối, không đem sau lưng mình giao cho họ, nhưng anh nghĩ người mới vẫn là cần thiết.
Giống như nhiệm vụ đầu tiên, Trương Duyên và những người khác đều lần ra manh mối.
"Anh đẹp trai, chúng ta đạo bất đồng, thật là tiếc mà."
Văn Thanh liếc mắt một cái, nhún vai cười xấu xa: "Vậy xem ai là người sẽ sống đến cuối cùng trong vòng này đi."
Hắn hất tay, đồng tiền xu bay lên khoảng không xoay tròn một cách kì dị, chậm chạp không rơi xuống.
Trần Ngưỡng không để ý đến đồng xu có tỷ lệ xuất hiện cao trước mắt mình, thứ mà anh chú ý là đoạn cánh tay tung đồng xu của Văn Thanh lộ ra kia, đoạn cổ tay của hắn rất giống với tính cách của chủ nhân nó, không hề hợp với khuôn mặt ngoan ngoãn của mình chút nào.
Lòng bàn tay thô to, trên đoạn cổ tay có những vết sẹo to nhỏ, cũ có mới có nhiều không đếm xuể.
Là dùng vũ khí sắc bén khắc lên.
Trần Ngưỡng đợi Văn Thanh đi rồi mới nói chuyện về những vết thương trên đoạn cổ tay của cậu ta cho Triều Giản nghe.
Triều Giản trầm mặc một hồi rồi nói: "Tự mình hại mình."
Trần Ngưỡng sửng sốt.
"Khoảng cách giữa các vết thương đều đặn, còn độ dài, độ dày, độ sâu đều được khắc đến rất chú trọng tỉ mỉ." Giọng điệu của Triều Giản bình thường nhưng toàn nói ra những lời kinh khủng, "không phải trầm cảm, mà là sự sáng tác."
Trần Ngưỡng nhìn vào mắt thiếu niên bằng một biểu cảm kỳ lạ: "Làm sao mà cậu xác định được? "
Vừa rồi cũng không thấy hắn chú ý tới Văn Thanh kỷ càng như vậy.
Đột nhiên Trần Ngưỡng nghĩ đến loại thuốc ức chế mà thiếu niên đã uống, nhớ lại những đoạn hình ảnh ngắn khi hắn bị mất kiểm soát, nuốt nước bọt một cái, chần chừ do dự nói, "Cậu sẽ không ..."
Triều Giản lạnh lùng nhìn anh.
Dưới áp lực của cái nhìn đó, Trần Ngưỡng định kiếm cớ cho qua chuyện này, thì lại thấy thiếu niên vén tay áo đồng phục bóng chày bên trái lên.