Trần Ngưỡng nhìn màn hình nhắc nhở ở đại sảnh, cũng không biết trên đó xuất hiện thông tin bốn chuyến xe từ lúc nào.
k1856, số 18 21:55 phòng chờ tàu thứ tư xin đúng giờ.
T57, số 18 13:20 phòng chờ tàu thứ nhất xin đúng giờ.
3291, Số 17 4:10 phòng chờ tàu thứ năm xin đúng giờ.
K32, số 16 09:35 phòng chờ tàu thứ chín xin đúng giờ.
Các cột thông tin khác đều bị bỏ qua, chỉ có số tàu, thời gian xe chuyển bánh, trạng thái trong phòng chờ.
Tần suất của bốn toa khác nhau, ngày tàu khởi hành cũng khác nhau, không có quy luật.
"K32?"
Một số ít hành khách gan lớn cũng đi xuống, một người từ xa nhìn tấm vé tàu dính máu trên mặt đất, nhìn chằm chằm rồi nhanh chóng lấy ra vé của chính mình.
"Tôi cùng chuyến tàu với cậu ta!"
Trừ bỏ một ít người đặc biệt, những người còn lại đều đi xuống, ôm năm phần nghĩ mà sợ ba phần việc không liên quan đến mình, hai phần tò mò vây xem vé tàu trong tay người vừa mở miệng, quả thật là K32.
"Còn có ai trong số các người cũng phải lên chuyến xe này không?"
Người kia nhìn về phía đám đông, trong môi trường không rõ ràng này, muốn có đồng bọn là bản năng của con người.
"Tôi." Có người cũng lấy vé tàu của mình ra.
"Tôi cũng vậy." Cả ba so sánh với nhau, hóa ra đều là K32, nhưng toa và ghế khác nhau.
Toa xe 9 xx ghế cứng.
Toa xe 11 xx ghế cứng.
Vé đứng.
.
Nhóm hành khách sợ hãi không thôi, không biết mình đang nói cái gì, thảo luận một hồi, tất cả trở lại lầu hai.
Đoàn tàu hỏa là vô hình, nhìn không thấy, chỉ nghe được âm thanh xa gần trên đường ray, hành khách kia chết dưới gầm tàu, không hề trốn tránh.
Cậu ta vẫn cười khi tàu đến, luôn mỉm cười.
Rất quỷ dị.
Giống như một bộ phim ma đang được phát sóng trực tiếp.
Mọi người đều đang nghĩ, bọn họ không đi ra ngoài xem thì tốt biết mấy.
Chỉ cần ngoan ngoãn ở trong trạm xe, canh gác phòng chờ, không bỏ lỡ thời gian, đúng giờ lên tàu là không có việc gì.
Trong đại sảnh vắng lặng.
Máu tanh cùng thịt nát ngoài cửa bị mưa gió cuốn tung tóe trên mặt đất, như tái hiện lại một hiện trường vụ án.
"Không tìm đường chết thì sẽ không chết, câu này phản ánh rất chính xác."
Trần Ngưỡng duỗi đầu nhìn: "Đầu đâu? Lăn đến đâu rồi?"
Triều Giản: "..."
"Hắn không nhúc nhích, là do bị quỷ đè lại."
Trần Ngưỡng lập tức không nhìn nữa.
Kỳ thật Anh không nhìn thấy bất kỳ bóng ma nào, nhưng gáy vẫn lành lạnh.
"Ma quỷ có gì đáng sợ." Triều Giản khinh thường còn nghi hoặc hỏi. "Con người có hàng ngàn bộ mặt, nhưng ma quỷ chỉ có một bộ mặt, anh không sợ người, lại sợ nó?"
"Cậu không hiểu, tôi chỉ là một người bình thường."
Trần Ngưỡng nói: "Ví dụ, trong số một nghìn người, có 500 người yêu thích phim kinh dị, và 100 người trong số họ thường thích đóng rèm và tắt đèn để xem, nhưng không có người nào là thực sự không sợ ma quỷ cả. "
Triều Giản không tỏ rõ ý kiến.
Trần Ngưỡng cong môi: "Giống như Trương Duyên và Lâm Nguyệt, khi nói về ma quỷ, họ vẫn sợ, ngay cả khi đã trải qua tiếp xúc, đây là bản năng."
Triều Giản phát ra một tiếng cười xì rất khẽ.
"Cậu là ngoại lệ." Trần Ngưỡng vỗ vỗ cánh tay chống nạng của đối phương, "Em trai, thứ anh sợ nhất, em không sợ, gặp được em thật là may mắn của anh."
Triều Giản ngây ngẩn cả người.
.
Trần Ngưỡng dùng điện thoại di động để chụp ảnh thông tin trên màn hình lớn.
"Trở lại hiệu sách à?"
Không có phản hồi, Trần Ngưỡng quay đầu nhìn về phía thiếu niên, nhìn thấy hắn tựa hồ là đang nghiên cứu tấm vé tàu K32, liền hỏi: "Muốn nhặt đem đi sao?"
Triều Giản: "Cái gì?"
Trần Ngưỡng: "..." Vừa nãy là đang ngẩn người?
"Ý tôi là, tấm vé này," Trần Ngưỡng chỉ chỉ, "Còn dùng được nữa không?"
Triều Giản lắc đầu.
Trần Ngưỡng không nhặt nữa, suy nghĩ rồi chụp lại tấm vé: "Bây giờ chỉ biết sẽ chết khi ra khỏi trạm xe, không có manh mối nào khác lộ ra, tính không ra quy tắc."
Vừa nói xong, tấm vé đã bị cậu thanh niên trong có vẻ ngoan ngoãn kia, không biết đến từ lúc nào nhặt lấy đưa lên trước mũi, cúi sát vào ngửi ngửi.
Giống như có thể ngửi thấy mùi gì đó, chậc chậc lưỡi.
Trần Ngưỡng vừa định nói, liền nhìn thấy thanh niên đột nhiên quay đầu nhìn sang, búng vào tấm vé.
"Anh đẹp trai, anh không nhặt tấm vé này, giờ nó là của tôi nhé."
Nói xong liền bỏ vào miệng ngậm nó đi.
Cái vé thấm máu người chết như vậy, dùng chút sức vẩy vẩy cũng có thể nhỉu xuống một dòng máu, vậy mà dám bỏ vào miệng.
Vấn đề thích ngậm đồ vật xem ra rất nghiêm trọng.
Trần Ngưỡng thu hồi ánh mắt, cau mày hỏi thiếu niên: "Không phải nói tấm vé đã vô dụng rồi sao? Sao cậu ta lại lấy đi, còn như đoạt được đồ tốt tới tay vậy. "
Triều Giản nói, "Diễn tinh." (ý chỉ những người thích giả vờ giả vịt.)
Trần Ngưỡng : " ...... "