Ngày 17 tháng 3, bầu trời u ám, mây đen nơi chân trời im lìm báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến.

Ngày Trần Ngưỡng ra viện, bảo an Trương Kỳ tiễn anh ra tận cổng, trao trả chiếc ba lô và một chồng sách buộc bằng dây ni lông xanh.

Bảo an Trương Kỳ chỉ tay: "Cậu cứ theo đường này đi thẳng, qua hai con đường lớn là tới trạm xe buýt. Đi nhanh lên kẻo trời sắp mưa to rồi đó."

Trần Ngưỡng ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn kia.

BỆNH VIỆN PHỤC HỒI SỐ CHÍN.

Nghe có vẻ lạ, thành phố Thanh Thành chỉ có duy nhất một bệnh viện phục hồi quy mô lớn như thế này, chưa từng nghe nói đến tám bệnh viện trước đó, không hiểu sao lại được gọi là số chín.

Trương Kỳ liếc nhìn người thanh niên gầy gò bên cạnh. Áo khoác trắng và quần bò đều đã bạc màu vì giặt giũ, đôi lông mày và khóe mắt thanh tú, đường nét gương mặt rất rõ ràng.

Trương Kỳ từng thấy ảnh chụp của Trần Ngưỡng và em gái anh. Khi vụ tai nạn năm đó chưa xảy ra, họ là một đôi anh em lúc nào cũng vui vẻ, cô em gái mỗi lần cười lên đều rất xinh đẹp.

Giờ đây, trên mặt người thanh niên này không hề còn chút sức sống nào của tuổi trẻ. Dường như tất cả sức sống ấy đã bị tước đoạt, thay vào đó là một thứ khác, khiến anh trông như một chén nước trong, cả người lạnh nhạt, chẳng màng đến thứ gì.

Liệu anh có thể lấy lại tính cách như xưa không? Chuyện này thật khó nói.

Nghĩ đến cuộc sống sau này của Trần Ngưỡng, Trương Kỳ khẽ thở dài.

Cha mẹ đã mất, từ nhỏ hai anh em nương tựa vào nhau. Vài năm trước, em gái anh không may gặp nạn qua đời, còn bản thân anh thì bị thương nặng phải nhập viện, rồi trở thành người thực vật, hoàn toàn tách biệt với xã hội suốt hai năm rưỡi.

Haizz.

Lúc Trương Kỳ định thần lại, người thanh niên đã chuyển ánh mắt về phía bầu trời đen kịt, đầu hơi ngẩng lên. Phía sau tai trái anh mơ hồ có một vết sẹo cũ do vật nhọn gây ra. Đó là một đường rất nhỏ, kéo dài từ tai trái xuống tận cổ áo.

"Cháu phải sống thật tốt nhé,"

Trương Kỳ vỗ vai Trần Ngưỡng, nói trịnh trọng: "Cháu còn trẻ, cuộc sống còn dài lắm."

Trần Ngưỡng lấy mu bàn tay dụi trán, khẽ cười đáp: "Vâng."

Trương Kỳ nhìn theo bóng lưng người thanh niên, càng nhìn càng thấy không yên. Dù là tinh thần hay dáng vẻ, Trần Ngưỡng đều toát lên vẻ sa sút, thiếu sức sống. Lòng lo lắng, ông lớn tiếng gọi với theo: "Nhất định phải sống thật tốt đó!"

Trần Ngưỡng nghe tiếng gọi từ phía sau, hơi quay đầu lại nhìn. Anh thấy Trương Kỳ vẫn đứng nguyên đó, vẻ mặt lo lắng y như lần đầu đưa con đi học một mình.

"..." Trần Ngưỡng vẫy tay thật mạnh với vị bảo an hiền lành ấy, thầm nghĩ: "Hẹn gặp lại."


Bắc ngoại ô hôm nay vẫn như hôm qua, ngập tràn muôn hình vạn trạng, người người vẫn bận rộn với cuộc sống thường nhật. Đối với anh, kẻ mang danh "kỳ tích của giới y học" vừa được trở về với xã hội, mọi thứ không có chút ảnh hưởng nào.

Trần Ngưỡng loay hoay một lúc trên cánh cửa mới tìm thấy chìa khóa. Căn phòng lạnh lẽo là thứ duy nhất chào đón anh. Anh khẽ tự giễu, đặt ba lô xuống và đi một vòng quanh nhà.

Dấu vết của thời gian in hằn rõ rệt: mùi ẩm mốc, tro bụi, mạng nhện... Tất cả đều chứng tỏ đã lâu căn nhà không có người ở.

Trần Ngưỡng đứng đờ đẫn một lúc lâu, rồi tiếng bụng đói réo ùng ục kéo anh trở về thực tại. Anh nuốt mấy ngụm nước bọt, từ từ cảm nhận cơn đói đang cồn cào. Anh lặng lẽ bắt tay vào dọn dẹp tổng vệ sinh căn phòng, sau đó định sắp xếp lại đống sách vừa mang về.

Mấy quyển sách này đều do những bệnh nhân sau khi hồi phục tặng lại cho anh.

Nếu không có chúng lấp đầy khoảng trống trong tâm trí, anh sợ mình đã sớm không thể kiên trì được nữa. Không có lý do để sống, anh sẽ chẳng khác gì một cái xác không hồn.

Trần Ngưỡng cầm sợi dây ni lông buộc sách trên bàn, khẽ rút ra. Vô tình anh làm rơi vài cuốn sách phía trên, trong đó có một cuốn "cạch" một tiếng rơi xuống chân anh.

---"MỐI QUAN HỆ GIỮA Ý THỨC VÀ THẾ GIỚI"

Cuốn sách này do bác sĩ điều trị chính Lý Dược đưa cho anh trước khi xuất viện, anh còn chưa kịp lật xem.

Lúc Trần Ngưỡng cúi xuống nhặt sách, đột nhiên một vật từ trong sách rơi ra, trông rất giống thẻ đánh dấu trang, dài khoảng năm đến sáu centimet.

Cầm nó trong tay, anh đưa lại gần để nhìn rõ hơn thì phát hiện đây không phải thẻ đánh dấu trang mà giống một tấm thẻ hơn.

Mặt trái của tấm thẻ mơ hồ có dấu vết lõm xuống, không rõ là do vốn dĩ như vậy hay do thời gian dài đã làm mờ hoa văn.

Góc trên bên trái của tấm thẻ có một dãy số rất rõ ràng, tổng cộng ba chữ số: 019, không rõ có ý nghĩa gì.

Chỉ là một tấm thẻ trắng trông hơi đặc biệt một chút, Trần Ngưỡng cũng không để tâm. Anh định sau khi mua điện thoại xong sẽ gọi cho bảo an Trương Kỳ nhờ ông hỏi bác sĩ Lý Dược về tấm thẻ này.

Anh tiện tay ném tấm thẻ trắng trở lại vào trong sách, rồi dọn dẹp xong đống sách còn ngổn ngang. Sau đó, anh quyết định đi ra ngoài.

Bên ngoài, mưa đang rơi như trút nước.

Trần Ngưỡng cầm ô, đi dọc theo lề đường. Mọi thứ xung quanh không còn giống như trong ký ức của anh nữa, tất cả đều trở nên xa lạ. Đi một lúc thấy thật vô vị, anh đành từ bỏ ý định đi dạo, tiện thể ghé vào một quán mì ven đường ăn tối rồi nhanh chóng mua ngay một chiếc điện thoại di động.

Mua đồ xong thì trời cũng tạnh mưa, xem như vận may. Trên đường trở về còn có một chút thú vị nhỏ. Lúc đi đến một ngã rẽ, có một nhân viên đang giới thiệu bánh mì mới ra lò của tiệm.

Trên khay của nhân viên có rất nhiều miếng bánh mì nhỏ được cắt ra, mỗi miếng đều cắm sẵn một cây tăm để khách hàng dễ nếm thử.

Với tính cách thường ngày, Trần Ngưỡng chắc chắn sẽ không ăn thử. Nhưng hôm nay không hiểu sao, anh lại cầm tăm nếm thử vài miếng bánh.

Ăn xong anh liền hối hận.

Thật khó ăn, không thể diễn tả nổi vị của nó, vừa mềm vừa dính, cảm giác như dính hết vào cuống họng. Buổi tối lúc đi ngủ, dù đã súc miệng nhưng mùi vị đó vẫn còn mơ hồ trong miệng, thật khó chịu.

Đồ ăn thử miễn phí quả nhiên là như vậy.

Nửa đêm, Trần Ngưỡng bị cơn đau bụng cồn cào đánh thức. Dạ dày như có lửa thiêu đốt bên trong, càng cố nhịn càng không chịu nổi. Mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, anh vội vàng xuống giường mặc quần áo chỉnh tề, xách ba lô đi bệnh viện.

Trong con hẻm cũ kỹ ẩm ướt, ánh đèn đường càng trở nên tối tăm. Con đường dưới chân có những tảng đá bám đầy rêu xanh do mưa cọ rửa lâu ngày, rất trơn trượt. Trần Ngưỡng vừa đi vừa dò dẫm một cách khó khăn. Anh quên mang theo điện thoại di động, nên đành đi chậm lại để không bị ngã sấp mặt. Một tay ôm dạ dày, một tay vịn vào vách tường từ từ bước đi.

Cuối cùng, ra tới đầu hẻm, Trần Ngưỡng nhìn thấy một chiếc taxi đậu ở ven đường. Một thiếu niên chống nạng bước xuống xe, dáng người rất cao. Người đó đứng nghiêng nên anh chỉ nhìn thấy phần đùi phải thon dài, chân trái thì bị che khuất.

Sau khi đến gần, Trần Ngưỡng ngửi thấy trên người thiếu niên đang mặc bộ quần áo thể thao màu đen kia có mùi thuốc rất nồng. Đứng xa như vậy mà vẫn ngửi thấy, thật giống như vừa từ bệnh viện trở về.

Cơn đau dạ dày lại ập đến dữ dội, anh nghĩ phải nhanh chóng lên chiếc taxi đó, nên vội vã tăng nhanh bước chân, vừa đi vừa vẫy tay gọi tài xế chờ một chút.

Lúc bước ngang qua người thiếu niên, anh không cẩn thận va phải người đó, vai hai người chạm vào nhau.

Cú va chạm mang theo một lực lớn, truyền qua lớp quần áo khiến nửa người anh tê dại. Bước chân hơi loạng choạng, sau đó là một trận đầu óc choáng váng. Ý thức của anh trong nháy mắt trở nên mơ hồ nhưng rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. Thứ đập vào mắt anh không phải là ánh đèn đường u ám trong ngõ nhỏ nữa.

Thứ anh nhìn thấy bây giờ chính là bờ biển mênh mông.

Nơi này là bến tàu?!

Trần Ngưỡng máy móc nhắm mắt lại rồi mở ra vài lần, ý đồ xem xem mình có bị hoa mắt không. Lặp lại vài lần như vậy, biển rộng vẫn còn nguyên trong tầm mắt. Anh ngơ ngác mở to hai mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy người, bị gió biển thổi đến lạnh từ đầu đến chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play