Hướng Đông bật bật lửa, ngọn lửa lóe lên chiếu sáng khuôn mặt suy yếu không chút sức lực của hắn: "Ngưỡng ca của cậu cõng tên kia rất nhiều lần, không hơn một nghìn vạn cũng đã hơn trăm, đổi hắn cõng một lần thì sao."
"..." Phượng Lê nhìn ra được Trần Ngưỡng không muốn để Triều Giản cõng, nhưng Triều Giản lại muốn cõng anh, dù cho bàn tay siết chặt lại bắt đầu thấm máu. Cuối cùng là Trần Ngưỡng thỏa hiệp.
Phượng Lê im lặng ăn đi chén thức ăn cho chó mang máu này, cảm thán nhìn A Duyên trên lưng Tiểu Tương, than thở: "Mọi người đều thảm quá, chỉ có tôi và Tiểu Tương không bị thương, chị của tôi còn chưa tỉnh."
Hướng Đông từ từ nhấc một chân lên, bước lên bậc thang cao hơn: "Cậu từ đâu ra chị?"
"A Duyên mà," Phượng Lê nói, "Lão đại, lúc tôi quen chị ấy cậu không có ở đó sao, cậu là nhân chứng."
Hướng Đông: "..."
Lâm Thư Úy và Tiểu Tương cõng A Duyên đi ở phía trước họ, hai người không hẹn mà cùng dừng lại ở cửa cầu thang tầng bảy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT