Vân Kiều thức dậy, đầu tiên là đến chỗ tổ mẫu thỉnh an, sau đó về viện ăn sáng, báo cho di nương một tiếng rồi mới dẫn theo Kiêm Hà và Mộc Cận đến khách viện.
Trần Họa Trúc tuy nói mình có nhà riêng bên ngoài, nhưng Bả gia vẫn chuẩn bị một khách viện cho hắn. Lúc hắn chưa có danh tiếng, vẫn ở nơi này. Bây giờ đã nổi danh ở Đế Kinh, Bả Ngôn Hoan tất nhiên càng không đuổi hắn đi, thái độ cũng khách sáo hơn trước rất nhiều. Bả gia cũng không thiếu một gian khách viện này.
Trần Họa Trúc đã lâu không tới. Hôm qua nghe tin Vân Kiều trở về, hắn mới vội vàng chạy tới, nói là sắp sang năm mới, muốn vẽ cho Bả Lão phu nhân một bức chân dung để chúc mừng. Bả Ngôn Hoan nghe xong rất vui, khen hắn uống nước nhớ nguồn. Hắn nghe xong trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
"Ngươi đi gõ cửa đi." Vân Kiều đứng lại, ra lệnh cho Mộc Cận, thuận tiện liếc nhìn sân viện.
Trong viện trống trải, chỉ có một bụi trúc xanh trồng sát tường, bên cạnh là mấy hòn giả sơn nho nhỏ. Nhìn từ xa, tường trắng, lá xanh, ngói biếc, cũng có vài phần ý cảnh.
Dưới mắt Mộc Cận có quầng thâm đen, rõ ràng đêm qua không ngủ ngon. Đứng trước cửa, tay nàng run lên vì căng thẳng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng.
Cô nương đã vì mình mà đến tận đây, mình không thể làm cô nương thất vọng được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play