Mộc Cận lại cứng đờ người, im lặng một lúc, rồi lại dập đầu thật mạnh:

"Những lời nô tỳ nói đều là sự thật."

Vân Kiều có chút thất vọng, khẽ thở dài:

"Ngươi đã nói vậy, ta cũng không còn gì để nói, nhưng ta tuyệt đối không thể giữ ngươi ở bên cạnh được nữa."

"Cô nương, nô tỳ biết lỗi rồi, nô tỳ thật sự biết lỗi rồi."

Mộc Cận quỳ lết đến trước mặt Vân Kiều, ôm lấy chân nàng mà van xin:

"Cầu xin cô nương cho nô tỳ một cơ hội nữa, nô tỳ quyết không dám..."

"Mộc Cận, cô nương đã làm gì ngươi? Mà ngươi lại hại người như vậy?"

Rèm cửa vừa vén lên, Kiêm Gia đã lao vào, mặt trắng bệch chỉ vào Mộc Cận:

"Ngươi đối xử với cô nương như vậy, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao!"

"Kiêm Gia, ta biết lỗi rồi, ta không nên tin lời gièm pha của Thẩm cô gia."

Mộc Cận khóc đến nước mắt giàn giụa:

"Ngươi giúp ta cầu xin cô nương, cầu xin người cho ta ở lại, sau này ta không dám nữa..."

Kiêm Gia càng thêm tức giận, chỉ nghe nửa câu đã không nhịn được mà quát:

"Mộc Cận, nếu ngươi có ý với Thẩm Trường Đông, có thể nói thẳng với cô nương. Chủ tớ bao năm, cô nương đối với chúng ta có tình có nghĩa, nếu ngươi tự nguyện theo hắn, cô nương sẽ thành toàn cho ngươi. Sao ngươi có thể đối xử với cô nương như vậy? Ngươi có biết hôm nay cô nương suýt nữa là vạn kiếp bất phục không?"

Mộc Cận bị Kiêm Gia mắng một trận té tát, mềm nhũn quỳ rạp trên đất, xấu hổ không thôi, bật khóc nức nở.

Kiêm Gia nói đến cuối cùng, cũng không kìm được mà đỏ hoe mắt. Dù sao cũng đã ở bên nhau bao năm, nuôi một con chó con mèo còn có tình cảm, huống chi là người ngày ngày ở bên, thân như chị em.

"Thôi được rồi."

Vân Kiều thở dài:

"Kiêm Gia, lấy một nén bạc ra đây."

Kiêm Gia đáp một tiếng, đưa tay lau nước mắt, lấy chìa khóa từ trong tay áo ra, mở chiếc rương gỗ long não vân da hổ, lấy ra một nén bạc, hai tay dâng lên cho Vân Kiều.

Vân Kiều nhận lấy nén bạc, đứng dậy nhét vào tay Mộc Cận:

"Chuyện hôm nay ta không muốn truy cứu nữa. Nén bạc này cho ngươi phòng thân, ngươi ra ngoài dù làm gì sinh sống cũng có chút vốn liếng. Chủ tớ bao năm, nén bạc này coi như trọn vẹn tình nghĩa giữa ta và ngươi."

"Cô nương..."

Mộc Cận cầm nén bạc, khóc đến quỳ rạp trên đất, gần như không đứng dậy nổi.

Nàng đã phản bội cô nương, còn suýt nữa làm hại đến danh tiết của cô nương, vậy mà cô nương vẫn đối xử tốt với nàng như vậy. Nàng từ tận đáy lòng khinh bỉ chính mình, đúng là kẻ mất hết lương tâm.

"Kiêm Gia, xách hộp thức ăn lên, chúng ta đi thăm bà ngoại."

Vân Kiều nói rồi đứng dậy.

Kiêm Gia lấy chiếc áo choàng bằng gấm lông vũ màu tím đậm, khoác bên ngoài y phục cho Vân Kiều, thắt một chiếc nút như ý ở cổ, rồi vội vàng đi vén rèm cửa.

Vân Kiều quay đầu lại nhìn Mộc Cận:

"Khế ước bán thân của ngươi ở Đế kinh, đợi ta về sẽ hủy đi, ngươi không cần lo lắng, sau này ngươi là người tự do."

Nói đến đây, nàng thở dài, cuối cùng vẫn nhẫn tâm rời đi.

"Cô nương..."

Mộc Cận hối hận đến xanh cả ruột gan, đứng dậy co cẳng đuổi theo.

Một chủ tử dễ hầu hạ như vậy, nếu bỏ lỡ, kiếp này dù có lên trời xuống đất cũng không tìm được người thứ hai. Nàng chỉ là một tỳ nữ, gặp được một chủ tử tốt đã là phúc khí của nàng, nhưng nàng thực sự bị ép buộc, mới làm ra chuyện như vậy...

Vân Kiều đứng giữa sân, dừng bước, quay đầu nhìn Mộc Cận:

"Ngươi tự đi đi. Nếu ngươi muốn ở lại nhà nhị cữu cữu của ta, cũng tùy ngươi, nhưng ngươi phải nói rõ với Hương Lan biểu tỷ rằng ngươi không còn là người của ta nữa, để tránh biểu tỷ hiểu lầm ta."

"Cô nương, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám có suy nghĩ đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play