"Ca ca có thể có cách gì chứ." Vân Kiều nhìn hắn với vẻ mặt không đồng tình: "Chẳng phải cũng là đi vay mượn sao? Nếu chúng ta có sẵn, tại sao phải đi vay người ngoài?"
"Đó là của muội, không phải của chúng ta." Bả Vân Đình ôn hòa giải thích: "Muội cũng không còn nhỏ, biết đâu ngày nào đó sẽ nói chuyện cưới xin, số tiền này là của hồi môn của muội."
Chuyện tiền bạc, Tiền di nương đã sớm nói với hắn, đều là cho Vân Kiều.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc dùng đến nó. Muội muội sau này gả đi, một mình sẽ không dễ dàng, trong tay phải có chút tiền bạc để phòng thân.
"Của hồi môn thì có gì mà vội? Ai cưới muội mà còn chờ tiền của muội để tiêu cho nhà họ sao?" Vân Kiều có chút bất mãn nói: "Nói đi nói lại, ca ca vẫn muốn xa cách với muội, phân biệt rạch ròi như vậy, coi muội như người ngoài còn không bằng?"
"Muội nói gì vậy, ta coi muội là người ngoài khi nào?" Bả Vân Đình nhìn bộ dạng hờn dỗi của nàng không khỏi bật cười, ôn hòa nói: "Đây là chuyện của ta, ta không muốn liên lụy đến muội và nương."
"Ba chúng ta là người thân nhất, nói gì đến chuyện liên lụy hay không. Chẳng lẽ nếu đổi lại là muội có chuyện, ca ca sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?" Vân Kiều hờn dỗi nhìn hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT