Đỗ Thiên Thiên chưa bao giờ ôm Dung Tuyên chặt đến thế. Nàng áp mặt vào ngực hắn, cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập của hắn. Nàng khẽ khàng lên tiếng, giọng trầm buồn: “Cẩn ca nhi rồi sẽ ra sao đây…”
Trần Khuyết Dư bệnh nặng đã không còn liên quan gì đến nàng. Huống hồ, hắn là kẻ tai họa ngàn năm, dù bệnh nặng nhưng chưa chắc đã không cứu được. Nếu ông trời thật sự muốn lấy mạng hắn, người khiến nàng đau lòng nhất vẫn là Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi là Thế tử gia danh chính ngôn thuận của Quốc công phủ. Cậu bé chỉ có thể ở lại nơi ấy. Đỗ Thiên Thiên dù muốn đưa con trai về bên mình cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Dung Tuyên trầm giọng đáp: “Cẩn ca nhi không còn nhỏ nữa. Nó hẳn đã sớm chuẩn bị tâm lý.”
Một đứa nhỏ mười tuổi đã không còn bé nữa. Chỉ vài năm sau là cậu sẽ bước vào tuổi thành niên.
Thấy Đỗ Thiên Thiên vẫn rầu rĩ không vui, Dung Tuyên trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Sau này, nàng cứ để nó đến đây thường xuyên hơn. Nàng bồi bên nó, trong lòng nó chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Dung Tuyên, suy cho cùng, vẫn thương Cẩn ca nhi. Hắn không nỡ thấy Đỗ Thiên Thiên buồn bã. Nếu Cẩn ca nhi sống không tốt, nàng chắc chắn cũng khônb thể vui vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play