Những hiểu lầm giữa Đỗ Thiên Thiên và Trần Khuyết Dư không phải dăm ba câu là có thể giải bày rõ ràng. Thành kiến của Trần Khuyết Dư đối với nàng đã ăn sâu vào tâm trí, đến mức mọi việc nàng từng làm, dù đúng hay sai, cuối cùng đều bị hắn quy kết lỗi lầm về phía nàng.
Dẫu có giải thích được một hiểu lầm, thì cũng không thể thay đổi được điều gì.
Trần Khuyết Dư tâm trí rối bời, từng mơ hồ trước tình cảm của nàng, và qua bao năm tháng, hắn vẫn không thể hiểu rõ lòng mình. Hắn sớm đã như một kẻ bệnh nặng, chẳng còn thuốc chữa, bởi chính hắn cũng không muốn tự cứu lấy mình.
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Trần Khuyết Dư mới bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt trông thật đáng sợ, đôi mắt vằn tơ máu. Hắn gọi với theo hai người đang định rời đi: “Khoan đã.”
Thấy Đỗ Thiên Thiên không dừng bước, vẫn tiếp tục bước về phía trước, hắn cao giọng: “Ngươi chẳng phải muốn biết ai là kẻ hạ độc sao?”
Mỗi lần đối diện nàng, Trần Khuyết Dư dường như chẳng thể giữ nổi lý trí. Mưu lược và thủ đoạn mà hắn từng tự hào, tất cả đều trở nên vô dụng.
Hắn khẽ cười, nụ cười ấy lại mang theo vài phần ngây thơ của thời thiếu niên. Hắn chậm rãi, từng chữ rõ ràng: “Là ta hạ độc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play