Đêm đã khuya khi Dung Tuyên trở lại Hàm Trúc Viện, sau khi đưa Phương Dư Thư say khướt tận cổng Phương phủ. Hắn không chút khách sáo, thẳng tay ném bằng hữu xuống trước cửa, rồi mới quay xe ngựa trở về. Phương Dư Thư, với bộ dạng thần trí mơ màng vì men rượu, vẫn nhất mực đòi đi theo Dung Tuyên về Dung phủ. Phương gia không ai buồn quản hắn, khiến Dung Tuyên đành phải căng da đầu, miễn cưỡng để hắn cùng ngồi một xe, đưa về tận nơi.
Vừa bước vào Hàm Trúc Viện, hai nha hoàn đứng canh ngoài cửa đã ngáp dài, mắt nhíu lại vì buồn ngủ. Thấy phu thê Dung Tuyên trở về, cả hai vội đứng thẳng, tinh thần tỉnh táo hẳn lên. Đỗ Thiên Thiên cất tiếng hỏi: “Hôm nay Phúc Bảo có quấy không?”
Lục Y lắc đầu, đáp: “Không ạ, tiểu thư ngoan lắm, không khóc lóc gì cả. Ăn no là ngủ ngay.”
Đỗ Thiên Thiên gật đầu, lại hỏi: “Giờ con bé đã ngủ chưa?”
Lục Y cười: “Chưa ạ, ban ngày tiểu thư ngủ nhiều, nên tối không chịu ngủ. Lâm Khinh đang ở trong phòng bồi tiểu thư chơi.”
Đỗ Thiên Thiên khẽ thở phào. May mà tính tình Phúc Bảo không giống nàng, không phải đứa nhỏ thích làm ầm ĩ. Chỉ cần đặt con bé trên giường, con bé có thể tự chơi cả ngày, đôi mắt to tròn mở lớn, miệng cười toe toét, không cần ai phải dỗ dành.
Nàng đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy Phúc Bảo nằm giữa giường, đôi tay nhỏ bé vung vẩy, còn Lâm Khinh ngồi bên cạnh, cẩn thận trông chừng để con bé không lăn xuống. Đỗ Thiên Thiên chậm rãi lên tiếng: “Lâm Khinh, ngươi về nghỉ ngơi đi, để ta trông con bé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT