Đỗ Thiên Thiên thật sự khó mà chịu nổi dáng vẻ không biết xấu hổ của Dung Tuyên. Nàng trở lại giường, lười chẳng buồn đáp lời hắn.
Trước khi đi ngủ, nàng còn không quên cảnh cáo hắn một câu: “Ngươi chớ quấy rầy ta.”
Lần này, Dung Tuyên ngược lại tỏ ra ngoan ngoãn, không làm gì quá đáng. Hắn gật đầu, thành thật đáp: “Được, ta không quấy rầy nàng, ngủ đi.”
Bị hắn ngắt lời như vậy, Đỗ Thiên Thiên chợt cảm thấy mình quên hỏi hắn điều gì đó quan trọng. Nhưng nàng mệt mỏi, chẳng muốn nghĩ thêm, đành nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nàng ngủ dậy muộn, mãi đến khi mặt trời đã lên cao. Bên cạnh giường trống không, Dung Tuyên không biết đã đi đâu. Đỗ Thiên Thiên rời giường, rửa mặt xong xuôi, Lục Y đã mang bữa sáng lên bàn. Tiểu nha hoàn này vốn dĩ nói nhiều hơn Lâm Khinh, nàng ấy bẩm: “Tiểu thế tử sáng sớm đã đến thăm ngài, nhưng nô tỳ thấy sắc mặt thế tử không được vui cho lắm.”
Nguyên nhân khiến Cẩn ca nhi không vui chẳng khó đoán. Chắc hẳn là vì nó bị ôm ra gian ngoài ngủ đêm qua.
Nàng rửa tay, thong thả hỏi: “Nó đâu rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT