Trên đường trở về, Cẩn ca nhi đi theo sau lưng Trần Khuyết Dư, nước mắt như những hạt trân châu lăn dài không ngừng, từng giọt rơi xuống má, thấm ướt cả khuôn mặt non nớt của cậu bé. Tiếng khóc nức nở khe khẽ vang lên, khiến lòng Trần Khuyết Dư không khỏi nặng trĩu. Hắn biết, chính tay hắn đã xé toạc sự thật tàn nhẫn phơi bày trước mắt Cẩn ca nhi. Hắn oán trách bản thân không kiềm chế được cơn nóng giận. Mỗi lần đối diện Đỗ Thiên Thiên, hắn luôn dễ dàng mất kiểm soát.
Về đến phủ, Cẩn ca nhi vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào hỏi: “Phụ thân, vì sao người lại bóp cổ mẫu thân?”
Câu hỏi đơn giản ấy chất chứa oán khí không che giấu. Trần Khuyết Dư ngồi xổm xuống, đối diện đôi mắt đỏ hoe của con trai, trầm giọng đáp: “Mẫu thân con không muốn trở về cùng ta.”
“Nhưng người đã làm mẫu thân đau.” Giọng Cẩn ca nhi run rẩy, đầy bất mãn.
Trần Khuyết Dư khẽ cười, nụ cười mang theo ba phần hối hận, xen lẫn vẻ cô đơn: “Chỉ khi đau, mẫu thân con mới sợ. Mà chỉ khi sợ, mẫu thân con mới chịu trở về. Con không mong mẫu thân ở bên con sao?”
Cẩn ca nhi lắc đầu, giọng kiên định: “Con không muốn mẫu thân đau.”
Trần Khuyết Dư thở dài, nhất thời không biết phải nói gì. Cẩn ca nhi thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, tâm trí sắc bén. Cậu bé đã nhận ra ánh mắt mẫu thân nhìn phụ thân chỉ có oán hận, không chút yêu thương. Đột nhiên, Cẩn ca nhi đẩy mạnh Trần Khuyết Dư ra, lau vội nước mắt, giọng run rẩy: “Mấy ngày tới, con không muốn nói chuyện với phụ thân nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT