Trên bàn gỗ nhỏ bày biện năm món ăn tinh xảo, đủ cho hai người dùng bữa. Đỗ Thiên Thiên không có lời nào muốn nói, còn Dung Tuyên lại càng không chủ động bắt chuyện với nàng. Hắn ăn uống trông vô cùng tao nhã, cử chỉ nhẹ nhàng, từ tốn.
Đỗ Thiên Thiên vốn kén ăn, trong năm món chỉ có món thịt kho tàu là lọt vào mắt nàng. Kiếp trước, nàng đã đặc biệt yêu thích món này, thịt mềm thơm, béo ngậy mà không ngán. Vì thế, nàng chỉ chăm chăm gắp thịt kho, nhưng dường như Dung Tuyên cũng rất thích món này. Đũa của hắn cứ liên tục hướng về đĩa thịt, tranh giành từng miếng.
Nàng cúi đầu ăn, nhất thời không để ý, đôi đũa của hai người vô tình chạm nhau. Dung Tuyên thu đũa về, đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ nheo lại, cẩn thận quan sát nàng, rồi thong thả hỏi: “Ngươi thích món này sao?”
Đỗ Thiên Thiên gật đầu, vẻ mặt có phần ngây ngô, đáp: “Thích.”
Dung Tuyên nhìn dáng vẻ nàng lúc này, bất giác liên tưởng đến con mèo nhỏ hắn nuôi trong sân. Hễ gặp món ngon là đôi mắt sáng rực, không rời nổi. Hắn khẽ cười, nụ cười rạng rỡ làm lòng người xao xuyến, nhưng lời nói lại mang theo vài phần ác ý: “Ta cũng thích món này. Vậy nên, tất cả đều để lại cho ta, ngươi không được ăn nữa.”
Hừ, công tử ôn nhã gì chứ, toàn là lời nói dối! Hắn đường đường là người đọc sách, vậy mà lại keo kiệt đến mức tranh giành với nàng từng miếng thịt nhỏ. Đỗ Thiên Thiên cúi gằm mặt, tức đến mức không muốn nhìn hắn thêm một lần nào.
Vì thế, Dung Tuyên càng cảm thấy nàng giống con mèo nhỏ trong sân. Lúc tức giận, nàng liền chẳng thèm để ý đến người khác. Tâm trạng hắn bỗng nhiên tốt lên vài phần, như thể trêu chọc nàng là một việc vô cùng thú vị. So với trước đây, giờ phút này, hắn cảm thấy nàng thuận mắt hơn rất nhiều.
Phải biết rằng, sáng hôm ấy tỉnh dậy, phát hiện trên giường mình có thêm một người, hắn giận đến mức suýt nữa đã bóp chết nàng ngay tại chỗ.
Tâm trạng vui vẻ, Dung Tuyên ăn nhiều hơn bình thường. Đĩa thịt kho tàu cuối cùng đều chui vào bụng hắn, thậm chí một chút nước kho cũng chẳng để lại cho Đỗ Thiên Thiên. Trước khi rời đi, hắn không quên lạnh lùng cảnh cáo: “Ta nghe nói ngươi muốn gặp người nhà?”
Giọng nói hắn bỗng trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh: “Gặp thì cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, nhưng ngươi đừng hòng mơ tưởng có cơ hội trở về nhà. Ngươi là do ta bỏ ra ba ngàn lượng bạc để mua. Đã là người của ta, thì mãi mãi thuộc về ta.”
Lúc này, sắc mặt Dung Tuyên thoáng chút đáng sợ, gương mặt vô cảm, đôi mắt sâu thẳm như đang toan tính điều gì đó.
Đỗ Thiên Thiên dù trước đây không thân thiết với hắn, nhưng cũng hiểu phần nào tính cách của hắn. Có lẽ do từ nhỏ đã không được ai yêu thương, Dung Tuyên có một sự chiếm hữu gần như cố chấp với những thứ thuộc về mình.
Năm nàng mười tuổi, khi đến Dung gia chơi, nàng từng để mắt đến một con mèo con lông trắng trong sân của hắn. Lúc ấy, thấy hắn đối xử với mọi người đều hòa nhã, gương mặt hiền từ, cử chỉ lễ độ, nên nàng bèn mạnh dạn hỏi xin hắn con mèo ấy.
Trong sân khi đó, chỉ có hai người họ, không một nha hoàn hay gã sai vặt nào ở gần.
Dung Tuyên cười lạnh, ôm chặt con mèo con lông trắng vào lòng, giọng điệu đầy khinh miệt: “Đồ của ta, vì sao phải cho ngươi?”
Đỗ Thiên Thiên vốn không phải người thích cướp đoạt thứ người khác yêu thích. Hắn có cả bầy mèo con, chia cho nàng một con thì đã sao? Hắn không cho, nàng cũng chẳng thể cưỡng đoạt, chỉ dám nhân lúc hắn không có mặt, lén lút ôm con mèo chơi một lát. Nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn bị hắn bắt quả tang.
Nàng bị Dung Tuyên bất ngờ xuất hiện làm cho hoảng hốt, vội vàng thả con mèo ra, chạy trốn. Hắn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đôi tay nàng, khiến Đỗ Thiên Thiên toát mồ hôi lạnh, chân tay run rẩy, vội vàng giấu tay ra sau lưng, sợ hắn rút đao chém đứt tay nàng. Nhìn biểu cảm của hắn lúc ấy, dường như hắn thật sự có ý định đó.
Từ sau lần ấy, Đỗ Thiên Thiên không dám động vào bất kỳ thứ gì của hắn nữa.
Giờ đây, Dung Tuyên xem nàng như vật sở hữu của hắn. Nếu một ngày nào đó nàng phản bội hắn, e rằng Dung Tuyên sẽ đem nàng đang sống sờ sờ mà lột da.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thiên Thiên không khỏi rùng mình. Nam nhân này, nàng thật sự không thể chọc nổi.
Nàng vội vàng gật đầu như giã tỏi, dáng vẻ ngoan ngoãn tột cùng: “Vâng, vâng, thiếp dù sống hay chết cũng là người của ngài.”
Hiếm khi Dung Tuyên nói nhiều, hắn đưa ba ngón tay nâng cằm nàng lên. Trên cằm nàng vẫn còn dấu vết đỏ ửng từ đêm qua do hắn để lại. Hắn ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh lùng: “Còn nữa, ta không quan tâm ngươi đã làm gì ở Dương Châu. Nhưng khi đến kinh thành, những thủ đoạn bỉ ổi và tính tình phóng đãng của ngươi, tốt nhất hãy thu liễm lại.”
Đôi mắt sắc bén của Dung Tuyên lóe lên hàn quang, từng tia lạnh lẽo như thấm vào da thịt Đỗ Thiên Thiên. Nàng nổi da gà khắp cánh tay, môi tái nhợt.
Nàng cảm nhận rõ sát ý từ hắn.
“Thiếp tuyệt đối không gây chuyện, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài,” nàng chỉ còn cách thuận theo lời hắn.
Xem ra, danh tiếng của vị Thẩm Thiên Thiên này quả thật không tốt chút nào.
Nghe nàng đáp lời, sắc mặt Dung Tuyên dịu đi đôi chút, sát ý cũng giảm bớt. Tính tình thất thường của hắn quả thực khó hầu hạ.
Đỗ Thiên Thiên tiễn hắn đi, lúc này mới dám thở phào một hơi. Nàng gọi Lục Y mang đến một chén nước, uống hơn nửa chén, yết hầu mới dễ chịu hơn. Nàng hỏi: “Lục Y, ngươi có theo ta đến kinh thành không?”
Lục Y cắn môi, đáp: “Khế ước bán thân của nô tỳ vẫn còn ở chỗ Lưu mụ mụ.”
Ý nàng ấy là không thể đi. Qua nhiều ngày ở chung, Đỗ Thiên Thiên đã có chút tình cảm với Lục Y. Hơn nữa, Lục Y có lẽ biết rõ những việc Thẩm Thiên Thiên từng làm trước đây. Sau này, nếu nàng muốn hỏi gì, ít nhất cũng có người trả lời.
Nàng chống tay lên trán, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hay là ta xin Dung… Tuyên…” Nàng vội sửa lời, “Xin Dung công tử chuộc thân cho ngươi, đưa ngươi cùng về kinh thành?”
Ánh mắt Lục Y sáng lên, rõ ràng rất mong muốn. Nàng ấy không muốn ở lại chỗ Lưu mụ mụ, nơi mà động một chút là bị đánh chửi. Hơn nữa, tiểu thư giờ đây tính tình tốt hơn nhiều, nàng ấy đã quen hầu hạ, không nỡ rời đi.
“Có được không?” Lục Y hỏi, giọng đầy hy vọng.
Đỗ Thiên Thiên trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng nàng vỗ vai Lục Y, trấn an: “Chắc là không thành vấn đề.”
Đến chiều, người của Lưu mụ mụ đến thông báo rằng phụ tử Thẩm gia đã được dẫn đến.
Đỗ Thiên Thiên trang điểm nhẹ nhàng, rồi ngồi đợi ở cửa chính.
Chẳng bao lâu, nàng nhìn thấy người nhà của Thẩm Thiên Thiên. Nhìn y phục trên người họ, tuy không phải lụa là quý giá, nhưng cũng không hề xuề xòa. Thẩm phụ vừa thấy nàng, nước mắt đã lăn dài, xúc động đến mức không thốt nổi lời nào trọn vẹn.
Đỗ Thiên Thiên trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, khó tả thành lời. Nàng nghĩ đến phụ thân mình, giờ này vẫn đang chịu khổ nơi biên cương. Không biết tin nàng qua đời đã truyền đến đó chưa. Nếu chưa, thì tốt, để phụ thân khỏi phải đau lòng.
Nàng lấy khăn tay lau nước mắt cho Thẩm phụ, yết hầu khô khốc, cất tiếng gọi: “Phụ thân.” Hai chữ này đối với nàng thật mới lạ. Nàng khẽ nói: “Phụ thân, người đừng khóc nữa.”
Thẩm phụ vừa buồn vừa vui, nghẹn ngào: “Con vẫn còn oán ta vì năm đó không trông nom con cẩn thận. Trước đây, con luôn gọi ta là cha, giờ thì…”
Đỗ Thiên Thiên nhẹ nhàng gọi lại: “Cha.”
Thẩm phụ ngừng khóc, liên tục gật đầu, rồi vội kéo nam nhân đứng sau lưng lại gần: “Đây là ca ca con. Không biết con còn nhớ hay không. Năm đó…” Nhắc đến chuyện cũ, Thẩm phụ lại không kìm được nghẹn ngào. Ông tiếp tục: “Năm đó, khi con bị bắt cóc, tuổi còn quá nhỏ, e là không nhớ rõ.”
Đỗ Thiên Thiên theo lời ông nhìn sang nam tử xa lạ kia. Hắn vóc người cao gầy, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc nét, đường nét cằm cứng cáp, toát ra vẻ lạnh lùng, như thể không muốn ai làm phiền.
Nàng ngượng ngùng gọi: “Ca ca.”
Thẩm Phúc nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa hơn một chút: “Muội muội.”
Thẩm phụ và Thẩm Phúc không thể ở lại lâu, bên ngoài đã có người của Lưu mụ mụ thúc giục. Ánh mắt Thẩm phụ lưu luyến dừng lại trên người nàng, không nỡ rời đi: “Thiên Thiên, là cha vô dụng. Con yên tâm, đợi cha bán đất đai và nhà cửa, sẽ cùng ca ca con đến kinh thành tìm con, để con có chỗ dựa dẫm.”
“Cha, người không cần lo cho con,” Đỗ Thiên Thiên thấy Thẩm phụ như vậy, lòng không khỏi mềm nhũn.
Trong tiếng thúc giục của gã sai vặt, hai người đành phải rời đi.
Trước khi đi, Thẩm Phúc, người từ nãy vẫn im lặng, bỗng lên tiếng, giọng trầm thấp: “Ta sẽ tìm cách chuộc muội ra.”
Đỗ Thiên Thiên chỉ nghe qua, không để tâm. Làm tiểu thiếp của người ta, có khế ước bán thân và công văn rõ ràng. Trừ phi Dung Tuyên hưu nàng hoặc bán nàng đi, bằng không, dù nàng chết, cũng phải chết ở Dung gia.
Nhưng với tính tình bá đạo và cố chấp của Dung Tuyên, dù nàng có chết, hắn cũng sẽ không để nàng thuộc về người khác.
Đỗ Thiên Thiên trong lòng phiền muộn, tự hỏi sao mình lại xui xẻo đến vậy? Gặp toàn những nam nhân chẳng ra gì.
Sau khi họ rời đi, Đỗ Thiên Thiên chống tay ngồi yên thật lâu. Bỗng nhiên, nàng nhớ đến con trai mình. Tính ra, nó đã chín tuổi, vài năm nữa sẽ thành thiếu niên. Đứa nhỏ ấy lớn lên càng giống Trần Khuyết Dư, chỉ có đôi mắt cô đơn là mang vài phần giống nàng. Tính tình nó cũng lạnh lùng, không thích nói chuyện, không thích gặp người.
Về kinh thành, nàng phải cẩn thận tránh mặt. Đỗ Thiên Thiên tuyệt đối không muốn gặp lại Trần Khuyết Dư, nam nhân lạnh lùng vô tình ấy. Nàng sợ mình không kìm được, sẽ lao lên cào chết hắn.
Nghĩ nhiều cũng vô ích. Đỗ Thiên Thiên vẫn còn một việc quan trọng chưa làm. Nàng phải đi cầu xin Dung Tuyên cho phép mang Lục Y theo về kinh thành.
Nàng vào trù phòng lấy một bát chè hạt sen táo đỏ, xách theo chiếc giỏ nhỏ, lảo đảo bước đến trước cửa phòng Dung Tuyên. Người canh cửa là một thị vệ trung thành của hắn, tên gọi là gì, nàng đã quên mất.
Nàng mỉm cười với người đó, khẽ nói: “Vị đại ca này, có thể thông báo một tiếng không? Ta muốn gặp gia.”
“Gia không có ở đây,” thị vệ đáp.
Nói dối! Đỗ Thiên Thiên trước khi đến đã hỏi thăm kỹ, biết chắc Dung Tuyên hôm nay không ra ngoài, nàng mới liều mình đến đây.
Nàng cố nặn ra nụ cười, không tiện vạch trần, giả vờ kinh ngạc: “Thật sao? Vậy chắc ban ngày ta gặp quỷ rồi. Trước đó, ta còn thấy gia trong sân múa kiếm.”
Thư Ảnh mặt không đổi sắc: “Ngươi nhìn nhầm rồi.”
Đỗ Thiên Thiên nhét bát chè hạt sen táo đỏ vào tay hắn, cười tươi: “Không sao, ta sẽ đứng đây đợi gia trở về. Phiền đại ca cầm giúp ta bát chè này, nó nặng lắm.”
Khóe miệng Thư Ảnh giật giật, trong lòng càng thêm chán ghét nữ nhân này.
Hắn há miệng, chưa kịp nói gì, từ trong phòng đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Để nàng vào.”
Đỗ Thiên Thiên bỗng dưng hối hận, lá gan nàng rốt cuộc vẫn nhỏ. Da đầu tê dại, nàng vừa cất bước đã muốn quay về.
Nhưng cửa phòng đã mở, nàng không còn đường lui.