Việc Đỗ Thiên Thiên mang thai được cả Hàm Trúc viện giữ kín như bưng, không để lọt ra ngoài chút tiếng gió nào. Cuộc sống của nàng dường như không có nhiều thay đổi. Chỉ có Dung Tuyên là trở nên dịu dàng hơn hẳn. Mỗi khi hạ triều, hắn liền vội vã đến phòng nàng, chẳng màng công việc, thong dong như không phải mệnh quan triều đình. Đỗ Thiên Thiên thấy hắn cứ lượn lờ trước mặt mình mãi, lòng không khỏi bực bội. Tính tình nổi lên, nàng chẳng thể kìm nén, giọng nói với Dung Tuyên cũng trở nên gay gắt: “Ngươi không có việc gì để làm sao? Mau đi làm việc của ngươi đi!”
Hắn cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, thật sự khiến nàng phiền lòng.
Dung Tuyên vẫn bất động như núi, bàn tay đặt trên bụng nhỏ của nàng, mỉm cười nhìn nàng, giọng vô tội: “Ta đâu có vội.”
Đỗ Thiên Thiên bị hắn giữ chặt trên đùi, muốn đi cũng chẳng được. Nàng giơ tay đập lên mu bàn tay hắn: “Đừng sờ nữa! Đứa nhỏ mới bao lớn, ngươi có sờ cả ngày cũng không cảm nhận được gì đâu.”
“Được rồi, không sờ nữa.” Dung Tuyên thu tay lại, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn vòng tay qua eo nàng, siết nhẹ một chút, cúi đầu cọ vào cổ nàng. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào da thịt nàng, khiến nàng khẽ run. Bỗng nhiên, hắn lên tiếng: “Phụ thân nàng tối qua đã đến kinh thành.”
Hắn kể, phụ thân nàng cùng hai vị ca ca từng lập chiến công hiển hách đã đến kinh thành trước khi cổng thành đóng cửa. Trên đường đi, họ đều mang vẻ phong trần mệt mỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT