Sáng sớm, Đỗ Thiên Thiên thường dùng bữa nhẹ nhàng, thanh đạm. Nhưng hôm nay, trong trù phòng nhỏ của nàng lại không có món chua cay nào hợp khẩu vị. Cuối cùng, một bà lão nhóm lửa trong trù phòng đã mang đến món rau ngâm bí truyền từ nhà mình để đưa cho Lục Y.
Trên đường trở về, Lục Y thầm cảm thấy kỳ lạ. Bình thường, khẩu vị của di nương vốn không thay đổi đột ngột thế này, sao hôm nay lại thèm món chua cay? Tuy nhiên, nàng ấy không nghĩ ngợi quá nhiều.
Mang món rau ngâm trở lại, Lục Y đẩy cửa bước vào, cất tiếng: “Di nương, người nếm thử món này xem có hợp khẩu vị không? Nếu không thích, nô tỳ sẽ quay lại trù phòng hỏi thêm.”
Lúc này, Đỗ Thiên Thiên đang thèm đến mức khó chịu. Ngửi thấy mùi chua thoang thoảng, nàng đã không kìm được mà nuốt nước miếng. “Nhìn thôi đã thấy ngon rồi,” nàng đáp, ánh mắt sáng lên.
Lục Y nhìn món rau ngâm trong tay, cảm thấy nó chẳng có gì đặc biệt. Nàng ấy nói: “Nếu ngài thích, nô tỳ sẽ bảo trù phòng chuẩn bị thêm một ít.”
Đỗ Thiên Thiên đưa tay ôm bụng đói, cầm đũa lên, gấp không chờ nổi mà gắp một miếng rau ngâm. Món chua cay giòn tan, ăn kèm với cháo trắng thật hợp vị. Chỉ đôi ba muỗng, nàng đã ăn hết sạch một bát. Nhưng dường như chút thức ăn ấy không đủ lấp đầy cái bụng đang réo lên của nàng. Nàng vẫn thấy đói, cảm giác ăn hay không ăn cũng chẳng khác là bao.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lục Y, khẽ liếm môi, chưa đã thèm mà nói: “Ta muốn ăn thêm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT