Ban đầu, Dung Tuyên vốn không định nói với Đỗ Thiên Thiên chuyện Cẩn ca nhi bị bệnh. Nhưng đến phút cuối, lòng hắn lại mềm nhũn, không nỡ giấu nàng. Dù sao, đó cũng là con trai ruột của nàng. Nhớ lại hai lần trước khi nàng và Cẩn ca nhi ở bên nhau, rõ ràng nàng vô cùng yêu thương cậu bé.
Đỗ Thiên Thiên nghe tin, lòng như bị bóp chặt, đôi tay giấu trong tay áo nắm thành quyền, không sao buông ra được. Nàng cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, hỏi: “Thiếp nhớ Cẩn ca nhi, cậu bé ngoan ngoãn và đẹp lắm. Sao tự dưng lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”
Nàng không hay biết rằng, mỗi khi lo lắng, trán nàng sẽ vô thức toát mồ hôi mỏng. Dung Tuyên nhìn thấy vẻ khẩn trương trên gương mặt nàng, khẽ thở dài, nhẹ giọng đáp: “Không rõ lắm, ta cũng chưa hỏi kỹ.”
Hắn ngừng một lát, rồi tiếp tục: “Nhưng từ nhỏ Cẩn ca nhi đã yếu ớt, chỉ cần sơ suất một chút là dễ sinh bệnh. Mỗi lần bệnh, cơn bệnh thường đến dồn dập, phải rất lâu mới khỏi.”
Đỗ Thiên Thiên cắn chặt khóe môi, sắc mặt tái nhợt. Thực ra, sức khỏe yếu ớt của Cẩn ca nhi cũng là lỗi của nàng. Năm xưa, nếu không vì nàng không kiềm chế được cảm xúc, giận đến mức sinh non, có lẽ Cẩn ca nhi đã khỏe mạnh, cường tráng như những đứa trẻ khác.
Móng tay nàng vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay, như thể cơn đau thể xác có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng.
“Ngài có định đến thăm Cẩn ca nhi sao?” nàng hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play