Trong phòng, lư hương trên bàn tỏa khói nghi ngút, hương gỗ nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian, mang theo mùi thơm dễ chịu, thoang thoảng như lưu luyến lòng người.
Dung Tuyên bị Đỗ Thiên Thiên lao tới ôm chầm, vòng tay nàng siết chặt lấy hắn, khiến hắn bất giác cứng người. Ngón tay hắn khẽ cuộn lại, thoáng do dự, không dám chạm vào nàng. Trên người nàng toát ra một mùi hương nhè nhẹ, phảng phất như hoa cỏ, len lỏi vào mũi hắn, khiến lòng hắn khẽ rung động.
Đỗ Thiên Thiên dường như không nhận ra sự cứng nhắc của hắn. Ở góc độ này, nàng cũng không thấy được vẻ lúng túng trên gương mặt hắn. Hơn nữa, nàng vẫn chưa hay biết thân phận thật sự của mình đã bị hắn phát hiện. Nàng cất giọng nũng nịu, mang theo chút làm nũng, cố ý kéo dài âm điệu: “Thiếp còn tưởng đêm nay ngài sẽ không đến đây nữa chứ.”
Gương mặt tái nhợt của Dung Tuyên thoáng hiện một vệt hồng phấn khác thường. Ngón tay hắn khẽ động, nắm lấy cổ tay nàng, lặng lẽ muốn đẩy nàng ra xa một chút. Hắn ho khan hai tiếng, giọng nói trầm thấp, như cố gắng che giấu sự lúng túng: “Hai ngày nay ta bận việc.”
Đỗ Thiên Thiên bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra, trong khoảnh khắc ấy, nàng khựng lại, thoáng ngẩn người. Người này trước đây đâu có như vậy? Hoặc là dính chặt lấy nàng, lăn lộn không rời, hoặc là thẳng thừng đẩy nàng ra, thậm chí còn từng dùng chân đá nàng. Sao hôm nay lại ôn nhu đến lạ?
Thật kỳ quái.
Nhưng nàng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Dù sao, trước mặt hắn, nàng luôn tỏ ra không biết xấu hổ. Nghĩ vậy, nàng lại lao tới, ôm chặt lấy hắn lần nữa. Đôi tay nàng vòng qua eo hắn, siết chặt, ngực nàng áp sát vào lồng ngực hắn. Đầu ngón tay nàng nghịch ngợm, khẽ vẽ những vòng xoắn ốc trên lưng hắn, giọng điệu ngọt ngào, mang theo chút hờn dỗi: “Ngài bận đến nỗi chẳng còn thời gian nhớ đến thiếp nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT