Khi Tiêu Bắc Hoài bước vào phủ Công chúa, hắn thẳng đường tiến vào đình bát giác nằm sâu trong hoa viên tĩnh lặng.

Hắn khoác trên người một bộ trường bào màu tím sẫm, dáng ngồi tùy ý tựa lưng vào lan can chạm trổ tinh xảo. Trong tay, chiếc ly bạch ngọc trắng muốt được hắn cầm hờ, ngón tay thon dài thỉnh thoảng khẽ xoay nhẹ, tựa như chẳng hề bận tâm đến sự mong manh của nó. Ánh mắt hắn nửa lười biếng, nửa cao ngạo, vẻ phong lưu lại càng thêm khó đoán.

Trong đình, có hai thiếu niên đang ngồi đối diện. Một người mặc áo lam, tuổi hãy còn nhỏ, khuôn mặt sáng sủa hừng hực sức sống; người kia vận áo gấm màu nguyệt bạch, dung mạo tuấn tú, thần thái trầm tĩnh tao nhã.

Công tử áo lam chính là Tề Hành, hắn còn chưa tới tuổi trưởng thành, ánh mắt tràn đầy sự hồn nhiên, hăng hái. Thấy Tiêu Bắc Hoài nâng ly như chẳng để tâm, hắn không nhịn được mà lên tiếng nhắc:

“Biểu huynh, huynh cẩn thận chút, đừng làm vỡ ly bạch ngọc của đệ. Đệ phải mất rất nhiều công sức mới có được nó đấy!”

Tiêu Bắc Hoài nghe vậy, khẽ cười, giọng trầm thấp pha chút trêu chọc:
“Ồ? Trong mắt biểu đệ, ta còn chẳng bằng một cái ly sao?”

Người mặc áo nguyệt bạch – Trình Việt – nghe vậy liền bật cười, thản nhiên phụ họa:
“Đúng đấy Tề Hành, chẳng phải chỉ là một cái ly thôi sao? Biểu huynh ngươi có thiếu gì đâu, muốn cái gì chẳng được.”

Tề Hành lập tức bĩu môi, giọng mang theo chút dỗi hờn:
“Ngươi thì biết gì! Đây là ly được chạm từ bạch ngọc thượng hạng, mịn màng sáng bóng, hoa văn tinh xảo, cực kỳ hiếm thấy!”

Nói rồi hắn còn liếc Trình Việt, hờn dỗi trách:
“Ngươi thì giỏi rồi! Lần trước còn lấy ly lưu ly của ta mà chẳng chịu trả!”

Trình Việt cười ha hả, giọng lười biếng:
“Đó là do ngươi thua, đòi thế nào được?”

“Biểu huynh, huynh xem hắn kìa!” Tề Hành quay sang Tiêu Bắc Hoài, vẻ như rất uất ức.

Trình Việt nhìn dáng vẻ đó mà không khỏi mỉm cười lắc đầu, rồi lại quay sang Tiêu Bắc Hoài trêu ghẹo:
“Dạo này Hầu gia cứ trốn ở đây mãi, chẳng buồn để mắt đến ai. Hôm nay yến tiệc toàn là các tiểu thư danh giá, ngươi không định chọn lấy một người ưng ý sao? Nói cho ta nghe thử đi.”

Tiêu Bắc Hoài nhướn mày, ánh nhìn quét về phía Trình Việt mang theo một tia lạnh lẽo:
“Trình Việt, Bộ Binh dạo này nhàn rỗi đến mức có thời gian chê cười ta rồi à?”

Trình Việt vội cười xòa, giọng hòa hoãn:
“Bắc Hoài, sao lại giận dỗi thế. Không phải ta ép ngươi đến đây đâu.”

Tề Hành nãy giờ lặng im quan sát, thấy vậy liền chen lời với ý cười mờ ám:
“Biểu huynh, vừa rồi ta để ý thấy hôm nay người đẹp đông lắm đấy. Huynh không muốn ra xem thử sao?”

Tiêu Bắc Hoài liếc hắn, khóe môi cong cong, cười như chẳng cười:
“Nếu không thì để ngươi đi thay ta vậy?”

Nụ cười nhẹ ấy lại khiến Tề Hành hơi chột dạ, hắn lí nhí:
“Đệ… đệ không đi đâu.”

Thấy thế, Trình Việt bật cười, ánh mắt đầy ý trêu:
“Có vẻ bây giờ trong lòng ai đó đã có Lăng Ba tiên tử, nên chẳng còn hứng thú với các tiểu thư phàm tục nữa rồi.”

Tiêu Bắc Hoài khẽ nghiêng đầu nhìn Trình Việt, ánh mắt như muốn bảo hắn đừng vòng vo.

Trình Việt nhún vai, giọng nhẹ tênh:
“Được rồi, đừng nhìn ta như thế. Ta chỉ nghe phong thanh thôi. Nghe nói lần trước lên chùa Hộ Quốc, hắn gặp được một vị Lăng Ba tiên tử, dung mạo tựa tranh vẽ, đến mức mê mẩn chẳng quên được.”

Nghe đến đó, Tề Hành bối rối nhưng vẫn vội vàng gật đầu:
“Là thật đấy, chính ở chùa Hộ Quốc. Nàng khuynh quốc khuynh thành, dáng đi uyển chuyển như gió xuân lướt qua mười dặm trời hoa…”

Hắn vừa nói, ánh mắt vừa mơ màng như đang nhớ lại cảnh tượng khi ấy.

Trình Việt nhìn mà bật cười:
“Vậy sao không đuổi theo nàng?”

Tề Hành khẽ thở dài, giọng bất đắc dĩ:
“Ta có đuổi, nhưng không kịp…”

Ánh mắt Trình Việt thoáng lóe lên nét tinh quái, cố ý thả mồi:
“Có thể nào…”

Nghe vậy, Tề Hành lập tức sáng mắt, vội hỏi:
“Có thể nào cái gì?”

Trình Việt cười lớn, buông một câu nửa đùa nửa thật:
“Có thể nào ngươi tự làm rối lòng mình rồi chăng?”

Lúc này, Tiêu Bắc Hoài chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đặt chiếc ly bạch ngọc xuống bàn. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười mơ hồ thoáng qua:
“Được rồi, đừng trêu đệ ấy nữa.”

“Biểu huynh, huynh xem hắn…” Tề Hành lại quay sang oán trách Trình Việt, khiến Trình Việt vừa buồn cười vừa phải giơ tay nhận lỗi.

“Được rồi, được rồi, là huynh không phải. Huynh xin lỗi đệ được chưa?”

Tề Hành nghe thế mới chịu dịu xuống, nhỏ giọng nhắc lại:
“Ta nói thật mà…”

Trình Việt nhìn Tiêu Bắc Hoài, khẽ lắc đầu, cười bất lực:
“Thận Chi, ngươi xem biểu đệ của ngươi chẳng khác gì một đứa trẻ con.”

“Ngươi đừng chọc nó nữa là được.”

Trình Việt bỗng chậm rãi đổi giọng:
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Thận Chi, tuổi ngươi cũng chẳng còn nhỏ, đã đến lúc nên thành thân rồi.”

Tề Hành lập tức hưởng ứng:
“Đúng đấy biểu huynh, Bùi tỷ tỷ đã có con lớn như thế rồi, còn huynh…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Bắc Hoài, liền vội nuốt hết những gì còn lại vào bụng, cười gượng mà im lặng.

Đúng lúc này, quản gia của phủ bước nhanh tới. Ông cúi mình thi lễ với cả ba, cung kính bẩm:
“Thế tử gia, Hầu gia, Thị lang đại nhân, Thái tử và Thái tử phi đã tới. Công chúa mời các vị ra hoa viên dự yến.”

Tề Hành khẽ gật đầu:
“Đã biết, tôn bá cứ đi trước đi.”

Quản gia cáo lui, để lại ba người cùng nhau bước ra hoa viên nơi yến tiệc đã bắt đầu.

Lúc ấy, các quý nữ lần lượt trình diễn tài nghệ trên sân khấu trung tâm, tiếng đàn, tiếng ca vang lên hòa quyện cùng hương hoa ngào ngạt.

Thái tử nâng chén trà nhấp một ngụm, mỉm cười quay sang Vĩnh An Công chúa:
“Hoàng cô cô quả nhiên yêu hoa thành quen, hoa viên này có biết bao kỳ hoa dị thảo mà trẫm chưa từng được thấy qua.”

Vĩnh An Công chúa khẽ mỉm cười, khiêm tốn đáp:
“Thái tử quá lời, chỉ là một chút sở thích thường ngày của bổn cung thôi. Nếu Thái tử yêu thích, khi trở về có thể chọn vài cành mang theo.”

Thái tử vội xua tay, cười nhẹ:
“Cô cô nặng tình với hoa cỏ như vậy, tnào dám làm kẻ cướp đoạt niềm vui của cô cô. Hơn nữa, hoa cỏ ở nơi này, chỉ có dưới tay cô cô chăm sóc mới nở được đẹp đến thế.”

Vĩnh An Công chúa mỉm cười, đáp: “Thái tử lại đùa rồi, bổn cung chỉ hiểu chút ít về dưỡng hoa thôi. Nghe nói Thái tử phi cũng yêu hoa, chẳng hay Thái tử phi có thích loài hoa nào không?”

Thái tử phi khiêm tốn đáp: “Thần thϊếp nào dám xưng là người yêu hoa, chẳng qua do muội muội ở nhà yêu thích nên cũng tìm hiểu chút ít.”

Công chúa nghe vậy, tò mò hỏi: “Muội muội mà ngươi nói là nhị muội ở Giang Nam phải không?”

“Dạ đúng, nhị muội của thần thϊếp từ nhỏ sức khỏe yếu, nên ở lại Giang Nam dưỡng bệnh vì nơi đó khí hậu ôn hòa. Nhưng năm ngoái đã trở về kinh thành rồi. Muội ấy rất yêu hoa, đặc biệt là hoa lan. Do đó trong nhà trồng rất nhiều hoa lan. Lần này thần thϊếp cũng mang tặng cô cô một chậu, mong cô cô sẽ thích.”

Khi Thái tử phi dứt lời, thị nữ liền mang đến một chậu hoa lan. Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt về phía chậu hoa, chỉ thấy những bông hoa lan có hình dáng mờ ảo, cánh hoa dài, trắng tinh như tuyết, khẽ rung rinh trong gió tựa như một nàng thiếu nữ dịu dàng đang uyển chuyển múa.
“Trời ơi!” Vĩnh An Công chúa ngạc nhiên thốt lên, rồi lập tức bước tới trước chậu hoa, cẩn thận quan sát. “Đây… chính là Thánh Nữ Lan, bổn cung chỉ thấy trong sách vở, không ngờ nó thực sự tồn tại.”

Thái tử phi mỉm cười giải thích: “Đây không phải Thánh Nữ Lan đâu ạ. Thánh Nữ Lan thường mọc ở vùng đầm lầy ẩm ướt, đòi hỏi điều kiện khí hậu đặc biệt ẩm mát để duy trì độ ẩm. Tuy nhiên, kinh thành của chúng ta có khí hậu khô ráo, không thích hợp cho loài lan này sinh trưởng. Thế nhưng nhị muội của thần thϊếp đã tìm cách cải tiến và lai tạo, cuối cùng cho ra đời loài hoa lan mới này.”

Vĩnh An Công chúa không ngớt lời khen ngợi: “Nhị tiểu thư quả là tài giỏi! Hôm nay nàng có đến dự yến không?”

Thái tử phi áy náy đáp: “Xin cô cô thứ lỗi, nhị muội hiện đang tu dưỡng tại chùa Hộ Quốc, vẫn chưa trở về, nên không thể tham gia yến hội lần này.”
“Không sao, không sao. Khi nàng trở về, nhất định phải cho ta biết, ta rất muốn gặp nàng!” Vĩnh An Công chúa hào hứng nói.

“Dạ vâng, khi muội muội về, thần thϊếp nhất định sẽ đưa nàng đến thăm cô cô.” Thái tử phi cười và gật đầu đáp lời.

Tề Hành nhìn chậu Thánh Nữ Lan vừa được đưa đi, bèn quay sang Tiêu Bắc Hoài và Trình Việt cảm thán: “Thái tử phi thật biết chọn quà, huynh nhìn xem mẫu thân vui mừng biết bao. Nhưng quả thật, loài Thánh Nữ Lan này đúng là kỳ diễm.”

Tiêu Bắc Hoài không để ý lắm, chỉ lặng lẽ nâng ly rượu uống. Trình Việt từ lúc vào yến cũng chỉ cúi đầu uống rượu, nghe Tề Hành nói chỉ gật đầu phụ họa.

Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng nói chuyện, là của hai công tử. Một người thấp giọng bảo: “Tống thừa tướng đúng là tham lam, có con gái làm Thái tử phi rồi vẫn muốn đưa một người nữa vào làm thế tử phi.”
Người kia ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Người nọ đáp: “Chẳng phải yến hội mùa xuân lần này là để chọn vợ cho Võ An Hầu sao? Thế tử cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, thật trùng hợp quá còn gì.”

“Vậy tại sao ông ta không chọn Võ An Hầu?”

“Ta đoán… có lẽ Tống tướng mắt cao hơn đầu chăng.”

Nghe đến đây, Tề Hành vẫn là chàng thiếu niên giàu khí phách, tức giận đặt mạnh ly rượu xuống bàn, vang lên tiếng “cạch”, khiến hai vị công tử giật mình ngoảnh lại. Tề Hành lạnh lùng nhìn họ, không khách sáo nói: “Biểu huynh của ta còn chướng mắt họ kia! Đúng là một kẻ lạc hậu!”

Tiêu Bắc Hoài giọng thản nhiên, tuy nói với Tề Hành nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai người kia: “Thôi, đừng tranh chấp nữa làm gì.”

“Hầu gia thứ lỗi, chúng ta chỉ là nhất thời hồ đồ, nói bừa vài câu, mong ngài đừng trách tội!” Một trong hai người lắp bắp nói, mồ hôi đã túa ra trên trán. Người còn lại cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, hầu gia đại nhân xin rộng lượng bỏ qua, cầu ngài tha thứ!”

“Được rồi, từ giờ cẩn thận lời ăn tiếng nói.” Trình Việt kịp thời lên tiếng nhắc nhở, giúp hai người giải vây.
Tiêu Bắc Hoài nhìn Trình Việt rồi tiếp tục uống rượu. Trình Việt mỉm cười giải thích: “Bắc Hoài, đừng giận, hai người kia ta quen biết cả, đều là bạn cũ, để ta kính ngươi một ly.”

Tiêu Bắc Hoài nhận lấy chén rượu từ Trình Việt. Hai người nọ vội vàng cúi người cảm tạ, lau mồ hôi trên trán. Trong lòng họ đầy hối hận, sớm biết vị gia này đang ở gần đây, dù có đánh chết cũng không dám buông lời như vậy!

Tiêu Bắc Hoài nổi tiếng trong kinh thành với tính cách có thù tất báo, ai ai cũng biết tiếng.

Cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy diễn ra mà không thu hút quá nhiều sự chú ý của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play