Edit: Trúc Linh
Tối hôm ấy, vừa ăn cơm xong thì trời cũng chập choạng tối, Hạ Uyển Ương đi rửa mặt rồi ngủ. Sáng dậy sớm quá nên giờ buồn ngủ đến mức cuốn sách trên tay rớt vào mặt cô mấy lần!
Giấc ngủ này kéo thẳng đến mười giờ sáng hôm sau. Khi Hạ Uyển Ương tỉnh giấc thì đã nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào giữa Tiền Quế Lan và gia đình ba người kia.
"Tôi không cần biết, con ranh này vừa giẫm lên giày của tôi, tôi tận mắt thấy đấy, các người chối cũng vô ích, mau đền cho tôi một đôi mới đi!"
Cô bé sợ hãi khóc ré lên, mẹ cô bé ôm con vào lòng dỗ dành, còn bố cô bé thì đang cố gắng nói lý lẽ với Tiền Quế Lan.
"Bà này, bà nói chuyện có lý lẽ một chút được không? Bà đặt giày ở lối đi, con gái tôi cũng chỉ là vô ý, hơn nữa cháu vừa giẫm lên đã rụt chân lại rồi!"
Tiền Quế Lan trợn đôi mắt tam giác lên: "Tôi để ở lối đi thì sao? Lối đi là nhà của mấy người chắc? Giày của tôi tôi muốn để đâu thì để đấy, đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn với tôi, đôi giày của tôi có giá tám đồng một đôi, tôi đã đi mấy tháng rồi, tính các người bảy đồng thôi, mau móc tiền ra!"
Hạ Uyển Ương "phì" một tiếng bật cười. Tiền Quế Lan nhìn thấy cô cười là nhớ đến cục tức hôm qua: "Cô cười cái gì? Con ranh chết tiệt kia, tôi khuyên cô đừng có lo chuyện bao đồng!"
"Bà mắt tam giác ơi, miệng mọc trên mặt tôi, tôi muốn cười thì cười, muốn nói gì thì nói, liên quan gì đến bà? Tôi cười thì sao? Thuở mới sinh là tôi đã thích cười đó không được à? Ha ha ha ha!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT