Đường Nguyệt nghe Tiểu Thất nhắc nhở, trầm ngâm một lúc rồi trả lại nhân sâm núi hơn hai mươi năm trên tay cho cô nương đối diện quầy.
Nàng cười nói: "Được lắm, ta thấy nếu ngươi có cơ hội học được kỹ thuật trồng dược liệu độc môn kia, tất có thể chăm sóc tốt dược điền, tăng thêm sản lượng, cải thiện tình cảnh trong nhà.”
"Cây sâm núi này ta trả lại ngươi trước, ngươi mang về nhà cất giữ, lúc cần thì có thể tuỳ thời lấy ra dùng.”
Vừa rồi nghe cô nương này nói tổ mẫu lớn tuổi trong nhà vẫn luôn lo lắng không may sinh bệnh, lúc nguy hiểm cũng có thể dùng nhân sâm núi để kéo dài mạng sống.
Nàng nói: "Ta thấy trong gùi sau lưng ngươi còn mấy loại hạt giống, là hạt giống dược liệu sao. Vậy thì chi bằng ngươi đem số hạt giống dược liệu ấy đến đây cầm, ta cho ngươi năm mươi lượng bạc.”
Trương cô nương sợ ngây người, trong gùi lưng nàng ấy quả thật có hạt giống dược liệu: "Chưởng quầy, những hạt giống dược liệu này là của nhà ta còn dư lại, gieo trồng ở dược điền thì thu hoạch chẳng mấy khả quan, lại để lâu đã bị ẩm, không đáng giá đến năm mươi lượng bạc đâu.”
Đường Nguyệt mỉm cười: "Giá trị của hạt giống dược liệu không quan trọng, ta tin ngươi có thể chăm nom dược điền trong nhà thật tốt, chưa biết chừng sau này còn có thể mở rộng thêm ruộng trồng, như thế đã đáng giá năm mươi lượng bạc rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT