Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Lúc này, lại có vài cánh cửa trong khu chung cư mở ra. Một số người đi ra, rõ ràng không định trốn mãi trong nhà để chờ tình hình lắng xuống. Khi họ bước ra và nhìn thấy đống thi thể bị chặt thành từng mảnh, ai nấy đều kinh hãi tột độ.

Hạ Thần Hi do dự vài giây, sau đó cũng mở cửa đi ra. Sự xuất hiện của anh không khiến ai chú ý.

Chỉ có vài người ngẩng đầu theo phản xạ, liếc nhìn gương mặt xinh đẹp có phần quá mức của Hạ Thần Hi, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hạ Thần Hi tiến lên, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn và sợ hãi để quan sát vết thương trên thi thể. Càng nhìn, anh càng thấy có điều gì đó không ổn.

Vết thương trông còn rất mới, khả năng nạn nhân bị giết chưa đến một tiếng đồng hồ – vì máu vẫn chưa kịp đông.

Anh cố nén sợ hãi, đưa tay chạm nhẹ vào da thi thể – vẫn còn hơi ấm. Việc này càng xác thực suy đoán của anh.

Vị trí của Hạ Thần Hi là gần với thi thể nhất. Nhưng điều kỳ lạ là, từ đầu tới cuối, anh không hề nghe thấy nạn nhân kêu cứu hay vùng vẫy kháng cự.

Giống như… hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị giết chết.

Xung quanh thi thể cũng không có vết máu vương vãi. Rõ ràng, hiện trường đầu tiên của vụ án chính là ngay tại đây. Quan trọng hơn cả, vết thương thể hiện một dạng dấu cắt kỳ dị – như thể bị dây thép hay thứ gì đó tương tự cắt đứt sống.

Hạ Thần Hi giật mình.

Tên hung thủ này… rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ đến mức nào, mới có thể dùng thứ như dây thừng hay dây thép để phân thây một người?

Ánh mắt Hạ Thần Hi chuyển sang chàng trai trẻ là người đầu tiên phát hiện ra xác chết. Đối phương vẫn ngồi dưới đất, chưa hoàn hồn. Anh bước lại, hỏi:

“Cậu không sao chứ?”

Người kia hoảng sợ ngẩng đầu lên, như vừa mới tỉnh lại. Hắn run rẩy môi, lắp bắp vài lần mới thốt được thành lời:

“Tôi... tôi ổn.”

“Cậu có nhìn thấy hung thủ không?” – Một thanh niên mập mạp bên cạnh đột ngột lên tiếng.

Câu hỏi quá nhanh và đột ngột khiến Hạ Thần Hi chưa kịp ngăn lại. Lập tức, cả hành lang rơi vào im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn vào người vẫn đang ngồi dưới đất, biểu cảm khác nhau.

Người kia run lên mấy cái, lắc đầu lia lịa, giọng vội vã cao vút:

“Tôi không thấy gì hết, tôi thề!”

Phản ứng quá đà khiến mọi người không khỏi nghi ngờ.

Một gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa đứng bên cạnh nói:

“Cậu thấy thì mau nói đi, chỉ ra hung thủ, chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ không đối phó nổi một tên?”

Người đang ngồi dưới đất sốt ruột lắp bắp:

“Tôi thật sự không thấy gì! Tôi thề! Nếu nói dối thì bị sét đánh chết!”

Gã thanh niên mập lên tiếng nhắc nhở:

“Hay cậu sợ bị hung thủ giết người diệt khẩu nên không dám nói? Nhưng nếu cậu không nói, hung thủ kiểu gì cũng sẽ tìm đến cậu.”

Người kia nhìn sang tên mập, mắt đỏ hoe:

“Tôi thực sự không thấy! Tôi vừa mở cửa ra thì đã thấy thi thể đầy đất thế này rồi. Tôi thề! Nếu tôi nói dối thì không chết tử tế!”

Thoạt nhìn hắn thực sự không giống đang nói dối, khiến nghi ngờ của mọi người tạm thời lắng xuống. Trong lòng ai nấy cũng bắt đầu sinh ra tâm lý đà điểu – thà quay về phòng, đợi sương đen tan đi rồi tính tiếp.

Ai cũng hy vọng – có khi đây chỉ là một vụ giết người báo thù.

Dưới đất là những mảnh thi thể khiến ai nhìn cũng sợ hãi rợn người. Cặp đôi trẻ lúc này đã không thể chịu thêm nữa, vội vã lên tiếng:

“Chúng ta giải tán thôi, đừng ai động vào hiện trường, kẻo phá hỏng chứng cứ.”

Một người khác tiếp lời:

“Mọi người nhớ khóa chặt cửa, tốt nhất kiếm gì đó chặn cửa lại.”

Mấy cô gái sống một mình cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không ở lại cùng người lạ. Ai nấy nhanh chóng về phòng, khóa chặt cửa, kéo sofa chặn lại.

Một vài người giống như Hạ Thần Hi – cũng nhận thấy vết thương trên thi thể có điều bất thường – đứng lại thêm một lát. Nhưng rồi họ cũng lặng lẽ quay vào phòng.

Hành lang này không lắp camera. Trừ khi cảnh sát đến, bằng không chẳng ai biết hung thủ là ai. Vậy thì chi bằng trốn trong nhà, chờ sương tan rồi tính.

Hạ Thần Hi cũng nghĩ như vậy.

Anh quay về phòng, lập tức khóa cửa. Sau đó kéo thiết bị tập thể hình đặt ở góc vào chặn cửa. Thứ này vừa nặng vừa chắc, lỡ xảy ra chuyện còn có thể dùng làm vũ khí tự vệ.

Anh ngồi xuống, nhưng trong đầu vẫn nghĩ mãi về dấu vết kỳ lạ trên thi thể.

Có thể do trò chơi kỳ quái kia xuất hiện, hoặc do màn sương đen dày đặc ngoài kia, khiến Hạ Thần Hi theo bản năng sinh ra cảnh giác và bất an với mọi việc.

Điều quan trọng là, trước đó anh rõ ràng nghe thấy – ngoài tiếng hét thảm – còn có tiếng xiềng xích kéo lê trên sàn.

Nhưng tại sao chỉ vang lên trong chốc lát rồi biến mất?

Tiếng xiềng xích đó… có liên quan đến hung thủ không?

Hạ Thần Hi lại rút điện thoại ra. Vẫn không có tín hiệu. Anh thử mở trò chơi – chính là trò “nuôi dưỡng tình yêu” quái quỷ kia.

Ứng dụng không báo lỗi mạng, ngược lại – sau khi đăng nhập, trò chơi lại một lần nữa hiện nhắc nhở:

【Phát hiện sự kiện “Sương Đen Xâm Lấn”, bạn có muốn tiếp nhận nhiệm vụ?】

“Sương đen xâm lấn sao…” – Hạ Thần Hi lẩm bẩm. Ánh mắt rơi lên tiểu nhân vật đang ngồi trên giường trong trò chơi.

Nó dường như đã đổi tư thế, nhưng vẫn ngồi im lặng, đầu cúi thấp. Vết thương nơi bụng máu vẫn không ngừng chảy, nhỏ giọt xuống mặt đất, thấm ra sàn nhà, tạo thành một vệt đen sẫm.

Trò chơi này… thật đến đáng sợ.

Qua vài giây, Hạ Thần Hi thậm chí còn thấy nhóc con kia nhè nhẹ phập phồng lồng ngực – như đang thở.

Lần này, anh vẫn không nhận nhiệm vụ. Nhưng cũng không thoát trò chơi, cứ để mặc màn hình đứng đó.

Chừng vài phút sau, Hạ Thần Hi đứng dậy, lấy một chai nước, rồi ngồi xuống trước máy tính khởi động game chơi đơn để giết thời gian.

Khoảng gần một giờ sau – “keng… keng…” – tiếng động kỳ lạ từ hành lang vọng vào, ban đầu rất xa, sau đó mỗi lúc một gần.

Bàn tay đặt trên bàn phím của Hạ Thần Hi khựng lại. Anh nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe.

Rầm… Rầm…

Như là… tiếng xiềng xích kéo lê trên sàn nhà.

Hạ Thần Hi lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến cửa, áp mắt vào lỗ quan sát.

Trong hành lang tối đen phía xa, bỗng nhiên đèn cảm ứng bật sáng. Cùng lúc, âm thanh dây xích mỗi lúc một gần, đèn phía trước cũng lần lượt bật lên.

Cho đến khi – một bóng người cao chừng hai mét xuất hiện.

Người đó đưa lưng về phía ánh sáng, đang từ từ đi về phía trước.

Do ánh sáng hắt ngược từ phía sau, Hạ Thần Hi không nhìn rõ mặt kẻ đó. Nhưng rõ ràng – kẻ này quá cao, thân hình hơi khom xuống, hai chân dạng ra như nhện, xiềng xích quấn quanh hai tay phát ra âm thanh loảng xoảng theo từng bước.

Hắn bước đi rất nhanh, động tác lại linh hoạt khác thường – giống như… một con nhện khổng lồ.

Đáng sợ nhất chính là – cánh tay hắn dài đến gần đầu gối, còn đôi chân thì mảnh khảnh như đang đứng trên cà kheo. Toàn thân hắn… tràn ngập cảm giác quái dị, khiến người ta sởn gai ốc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play