Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Hạ Thần Hi không để tâm đến trò chơi nữa, lập tức chạy đến cửa, dùng mắt mèo quan sát hành lang.

Anh sống trong một khu chung cư, từ cửa có thể nhìn thấy hai bên hành lang, khoảng cách chừng bốn đến năm mét, ánh đèn cảm ứng yếu ớt phát sáng, chiếu mờ không gian phía trước.

Đột nhiên, đồng tử Hạ Thần Hi co lại.

Ở cách đó không xa, sàn nhà mơ hồ có thể thấy một vệt máu đỏ tươi, bên cạnh là những mảnh thi thể bị chặt vụn rơi đầy đất — tứ chi, đầu, thân thể, thứ gì cũng có, tất cả đều văng tung tóe.

Trong hành lang, một thanh niên trẻ đang run lẩy bẩy, ánh mắt trừng lớn nhìn đống thi thể hỗn độn trên đất, miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Ch... Chết người rồi...”

Tiếng hét thảm thiết vừa nãy, rất có thể là phát ra từ hắn.

Những căn hộ lân cận lần lượt mở cửa sau khi nghe tiếng, và khi tận mắt nhìn thấy hiện trường đẫm máu kia, ai nấy đều hoảng loạn hét lên. Có người vì quá sợ mà mềm chân ngồi bệt xuống sàn, thậm chí có người bị dọa khóc tại chỗ.

Toàn bộ hành lang chìm trong không khí hoảng sợ tột độ.

Giữa thời điểm sương đen vẫn còn bao phủ ngoài kia, vậy mà ngay trong khu chung cư đã có người chết – hơn nữa chết một cách vô cùng thê thảm.

“Hung thủ này thật sự quá tàn bạo, quá đáng sợ.”

“Báo cảnh sát mau lên!”

“Trời ơi... ai lại làm chuyện này cơ chứ?”

“Có ai nhận ra người chết không?”

“Không, tôi không quen.”

“Tôi cũng chưa từng gặp người này.”

Một người phản ứng nhanh nhất vội rút điện thoại ra báo cảnh sát, nhưng sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, nói với mọi người:

“Không có tín hiệu... gọi điện không được.”

Lời nói này lập tức khiến tất cả chú ý.

Một thanh niên tóc hơi rối vẻ mặt không thể tin nổi: “Không thể nào! Tôi vừa mới dùng dữ liệu di động để lướt mạng mà, sao có thể không có tín hiệu?”

Nói rồi, hắn vội vã chạy vào nhà, muốn thử lại lần nữa. Khoảng một phút sau, hắn quay ra với vẻ mặt khó coi, khẽ lắc đầu:

“Thật sự không có tín hiệu... các cậu cũng kiểm tra điện thoại của mình thử xem.”

Những người khác bắt đầu lo lắng, ai nấy đều lấy điện thoại ra kiểm tra – và tất cả đều giống nhau: hoàn toàn mất tín hiệu, thậm chí wifi cũng không thể kết nối.

Không khí sợ hãi lập tức lan rộng.

Điều này đồng nghĩa, nếu không rời khỏi khu chung cư, họ sẽ phải sống trong cùng một tòa nhà với một tên hung thủ giết người không rõ lai lịch.

Điều đáng sợ hơn nữa là — rất có thể tên hung thủ ấy đang đứng giữa đám đông, ngụy trang thành một người dân hoảng sợ như bao người khác.

Từng cư dân trong khu tiểu khu càng nghĩ càng run.

【Sợ hãi lan khắp hành lang...】

Nghe được những lời bàn tán ngoài hành lang, Hạ Thần Hi cũng rút điện thoại ra xem, quả nhiên — không có tín hiệu. Anh mím môi, sắc mặt ngưng trọng.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Mọi người ở hành lang đều có tâm lý bài xích việc bước ra ngoài — nơi ngập tràn sương đen. Nhưng họ càng sợ hơn việc có kẻ giết người đang ẩn náu trong khu chung cư này, không biết lúc nào sẽ bất ngờ ra tay với người tiếp theo.

Không khí căng thẳng đến mức cực hạn, cuối cùng có người run giọng lên tiếng:

“Giờ phải làm sao đây? Chúng ta chẳng lẽ cứ thế mà chờ? Ai biết sương mù ngoài kia khi nào mới tan... nếu hung thủ còn định ra tay nữa thì làm sao bây giờ?”

“Có khi hắn chỉ muốn trả thù ai đó thôi? Chúng ta không thù oán gì với hắn, hắn giết chúng ta làm gì?”

“Nhưng cũng thật trùng hợp... bên ngoài toàn là sương đen, cho dù internet có hoạt động bình thường thì cảnh sát cũng chưa chắc đến được. Có khi hung thủ cố ý chọn lúc này để ra tay đấy.”

Một thanh niên bình tĩnh lại sau hoảng loạn, đề xuất:

“Nếu không thì chúng ta tập hợp hết tất cả cư dân lại một chỗ. Đông người như vậy, chẳng lẽ còn sợ không đối phó được với một tên hung thủ sao?”

Lời đề nghị này nhận được không ít sự tán thành.

Nhưng vẫn có người do dự, không muốn tụ tập cùng người lạ, cho dù cùng sống trong một khu.

Một cặp đôi trẻ, người nam yếu ớt lên tiếng:

“Chúng tôi không muốn ở chung với các người... chỉ cần khóa cửa kỹ là được. Hung thủ trừ khi phá cửa bằng rìu thì mới vào nổi.”

Cửa ở chung cư này đều là cửa sắt chắc chắn, không dễ gì phá được bằng vũ lực.

Mọi người nghe xong cũng có suy nghĩ tương tự, không ai phản bác gì thêm. So với việc tụ tập cùng một đám người lạ không rõ lai lịch, nhiều người vẫn thấy an toàn hơn khi trốn trong nhà mình, khóa chặt cửa lại. Ai mà biết được có khi tên hung thủ lại đang ở giữa đám đông ấy.

Thanh niên ban đầu đề xuất tụ họp cũng không nói gì thêm. Hắn bắt đầu đi quanh hiện trường, như muốn tìm kiếm dấu vết hoặc manh mối nào đó.

Nhưng xung quanh không hề có chút vết máu nào kéo dài – như thể toàn bộ vụ giết người đều được thực hiện ngay tại hành lang, tại chỗ.

Vậy mà nạn nhân lại không kêu cứu, cũng không phản kháng giãy giụa?

Phòng của hắn ở ngay gần đấy, vậy mà hắn hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Một cảm giác bất an và kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play