Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

“Đây… còn là người sao?”

Hạ Thần Hi vô thức rùng mình, cảm giác kinh hãi bủa vây trong lòng.

Con nhện dị dạng – hay đúng hơn là quái nhân kia – vẫn đang tiếp tục di chuyển về phía trước trong hành lang. Hai chân dài mảnh như cẳng nhện quét nhẹ trên mặt đất, nhưng lại không phát ra chút tiếng bước chân nào.

Chỉ có tiếng dây xích loảng xoảng quanh người nó, chói tai mà dồn dập, càng lúc càng gần.

Khi quái nhân tiến lại gần, Hạ Thần Hi mới nhìn rõ diện mạo nó – tim anh như ngừng đập một nhịp.

Khuôn mặt nó trắng bệch, như có ai vừa phủ lên một lớp bột mì. Tỷ lệ giữa đầu và thân thể không cân xứng, đầu nhỏ hẳn so với cái thân to dài quái dị ấy.

Nhưng thứ khiến người ta khiếp đảm nhất chính là… đôi mắt.

Đôi mắt của nó lớn gấp ba người bình thường, chiếm gần một phần ba khuôn mặt – trừng trừng như muốn xuyên thủng người đối diện.

Miệng nó mở to, để lộ những chiếc răng nanh nhỏ và sắc như dao lam.

Giống như… nó đang cười.

Nó tiếp tục bước về phía trước trong hành lang, tiếng xiềng xích loảng xoảng cũng ngày một rõ ràng, như tiếng cảnh báo chết chóc vang vọng khắp không gian.

Hạ Thần Hi tin chắc rằng – tất cả cư dân trên tầng này đều có thể nghe thấy.

Nhưng… không một ai mở cửa.

Một sự im lặng áp lực bao trùm cả hành lang. Không khí như đông cứng lại. Ngoài tiếng xiềng xích lặp đi lặp lại không dứt, mọi thứ đều tuyệt đối yên tĩnh.

Sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Rất nhanh, quái nhân đi ngang qua cửa phòng Hạ Thần Hi. Khoảng cách gần đến nỗi Hạ Thần Hi có thể nhìn thấy từng vết rạn trên làn da trắng bệch của nó qua lỗ mắt mèo.

Nó mặc một bộ quần áo rách rưới quái dị – gần như không che nổi thân thể. Làn da trắng nhợt đến mức không thấy nổi mạch máu.

Hạ Thần Hi bất giác nhớ lại thi thể bị chặt khúc lúc trước. Khi máu chảy cạn, làn da của người chết… cũng trắng bệch như thế.

Ánh mắt anh đảo nhanh quanh phòng, vớ lấy cây gậy bóng chày để gần cửa. Hạ Thần Hi nắm chặt lấy nó, mắt không chớp nhìn chằm chằm ra ngoài qua lỗ mắt mèo.

Cách đó không xa, thi thể vẫn nằm đó. Quái nhân hoàn toàn không để ý, lạnh lùng đi ngang qua, cuối cùng dừng lại trước căn hộ đối diện phòng Hạ Thần Hi.

Một cơn bất an cuộn lên trong lòng anh.

Nhưng anh không dám manh động, sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến nó chú ý.

Ngay lúc ấy – quái nhân khẽ cúi người, từ từ áp mặt vào mắt mèo của căn hộ đối diện.

Bên trong lập tức vang lên tiếng hét hoảng hốt, cùng âm thanh đồ đạc rơi xuống đất loảng xoảng.

Hạ Thần Hi thót tim.

Nó định làm gì?

Chỉ mới tưởng tượng đến thôi cũng khiến toàn thân anh lạnh toát.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, bóng dáng gã quái nhân cao lớn, dị hình ấy càng thêm vặn vẹo. Nó như đang phấn khích, tay chân bắt đầu múa loạn lên – cứ như một con rối điên cuồng.

Người bên trong có lẽ cũng đã nhìn thấy hành động kỳ dị đó từ mắt mèo, liền hét lên trong hoảng sợ:

“Tránh xa cửa nhà tôi ra! Tôi báo cảnh sát rồi đó!”

Quái nhân vẫn đứng đó múa may không ngừng, từng động tác đều mang theo cảm giác dị thường quái đản. Nhưng rồi bất chợt – nó dừng lại.

Bàn tay dài ngoằng kia đưa lên, nắm lấy tay nắm cửa – xoay thử.

Cửa đã bị khóa trái, nó xoay vài lần nhưng không mở được.

Bên trong lại hét lên giận dữ và sợ hãi:

“Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi cảnh cáo anh lần cuối – CẢNH SÁT SẮP TỚI RỒI!”

Quái nhân không hề phản ứng. Nó vẫn tiếp tục xoay tay nắm cửa.

Tất cả cư dân đều im lặng nín thở lắng nghe. Một số người có thể đang nhìn qua mắt mèo, giống như Hạ Thần Hi, trong lòng đều trào dâng một nỗi lo sợ mơ hồ.

Thứ đó… thật sự là con người sao?

Không ai dám trả lời câu hỏi đó – vì không ai dám chắc.

Nhưng trong thâm tâm tất cả mọi người đều đồng loạt dâng lên một ý nghĩ:

Chính thứ này… chính là kẻ đã giết người rồi phân thây ở hành lang.

Và giờ đây, nó đang nhắm đến nạn nhân tiếp theo.

Quái nhân vẫn không ngừng xoay tay nắm cửa, như đang cố gắng mở nó bằng mọi giá. Nhưng rồi – nó nổi điên.

RẦM!!

Chỉ vài cú đập dữ dội, nó đã phá tung cánh cửa sắt kiên cố. Một giọng hét thảm từ bên trong vang lên:

“ĐỪNG LẠI GẦN! CỨU MẠNG VỚIIII!”

Cơ thể khổng lồ cao hơn hai mét ấy lách người chui tọt qua cánh cửa, động tác nhanh đến kỳ lạ – như thể thân thể nó có thể thu nhỏ tùy ý.

Chưa đến một giây sau – bên trong lập tức vang lên một tiếng thét thảm thiết, rồi…

Tĩnh lặng tuyệt đối.

Cả hành lang như chết lặng. Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, mọi chuyện đã kết thúc.

Không ai dám mở cửa. Không ai lên tiếng. Một nỗi lạnh lẽo như cơn bão tràn vào tim mỗi người.

Thứ đó… tuyệt đối không phải người.

Không một con người nào có thể dễ dàng phá tung cửa sắt như vậy, càng không thể chui người qua ô cửa nhỏ mà như không có xương cốt.

Nhưng rốt cuộc… nó là cái gì?

Không ai dám nghĩ tiếp.

Tất cả đều hiểu – thứ đó chính là thủ phạm giết người, và cũng rất có thể sẽ tiếp tục giết chóc.

Hạ Thần Hi cũng không mở cửa.

Anh biết mình đã đoán đúng – con quái nhân ấy có sức mạnh khủng khiếp, một mình anh tuyệt đối không thể đối đầu nổi. Muốn cứu người… là chuyện không tưởng.

Hành lang trở lại im lặng.

Khoảng một phút sau, con quái vật chui trở ra từ căn hộ kia, trườn ngược về cuối hành lang bằng hai chân dài như nhện, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Lúc này Hạ Thần Hi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn lướt qua hành lang – vẫn không ai dám mở cửa.

Anh lập tức quay lại phòng, cầm điện thoại lên.

Giao diện trò chơi vẫn đang mở.

Tiểu nhân vật trong game đã từ tư thế ngồi chuyển sang nằm. Khuôn mặt tái nhợt của nó xuất hiện chút đỏ ửng khác thường, giống như đang sốt.

Rất nhanh, trò chơi lại hiện thông báo:

【Người chơi thân mến, nhân vật của bạn đang bị nhiễm trùng vết thương và rơi vào hôn mê. Bạn có muốn nhận nhiệm vụ tìm băng gạc giúp nhân vật chữa trị? Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một danh hiệu bí ẩn – giúp bạn bảo vệ bản thân trong “Sự kiện Sương Đen Xâm Lấn”.】

Sương Đen Xâm Lấn…

Hạ Thần Hi khẽ mím môi.

Quái vật đó… có liên quan đến Sương Đen?

Anh thử kết nối lại mạng. Vẫn thất bại.

Hít sâu một hơi, ánh mắt Hạ Thần Hi dừng lại trên giao diện trò chơi, lòng tràn đầy nghi hoặc. Anh ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi bước đến cửa, lặng lẽ quan sát căn hộ vừa bị tấn công.

Vẫn không có tiếng động.

Nếu người bên trong còn sống, hẳn đã có phản ứng.

Giờ đây… im ắng đến đáng sợ.

Có khả năng rất cao – đã chết, hoặc bất tỉnh.

Chờ đợi bị động không phải phong cách của Hạ Thần Hi.

Nhất là khi sinh mạng bản thân đang bị đe dọa bởi một kẻ mạnh đến mức không tưởng, anh cần hành động.

Hạ Thần Hi quyết định.

Anh sẽ nhận nhiệm vụ.

Hạ Thần Hi thử chạm vào giao diện trò chơi – như trước, anh không thể tương tác với nhân vật, cũng không thể chạm vào bất kỳ đồ vật nào trong phòng.

Xem ra chỉ có cách nhận nhiệm vụ mới mở ra chức năng tương tác.

Anh siết chặt tay, hít sâu một hơi, rồi nhấn vào lựa chọn:

【Nhận nhiệm vụ】

Giao diện lập tức hiện ra một pop-up mới:

【Người chơi thân mến, đây là một trò chơi yêu đương kết hợp nuôi dưỡng. Vui lòng bắt đầu điền thông tin cá nhân của bạn để thiết lập mối quan hệ tình cảm với nhân vật trong game nhé~】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play