Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Nhưng nhìn mãi cũng chẳng thấy gì rõ ràng.

Chủ livestream tên gọi Thâm ca vừa nói vài lời trấn an khán giả, vừa bước từng bước tiến vào trong làn sương đen.

【Làn đạn】 liên tục hiện lên lời khuyên can hắn đừng đi tiếp, nhưng vẫn có một phần người xem không ngừng khen ngợi hắn gan lớn, thậm chí còn tặng thưởng rất nhiều phi cơ ảo.

Thâm ca thấy được những món quà đó, chỉ có thể cắn răng tiếp tục tiến về phía trước. Hắn đi được chừng hơn mười mét, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Trong ánh đèn pin yếu ớt, hắn gian nan bước ra khỏi khu tiểu khu.

Bên ngoài vẫn bị sương đen bao trùm. Không thể nhìn thấy gì cả, toàn bộ thế giới đen kịt như mực, yên lặng đến rợn người.

Thâm ca nuốt nước miếng, sắc mặt có phần căng thẳng, nói nhỏ:

“Ngày thường ở đây ít nhiều còn nghe được tiếng chim kêu, giờ thì hoàn toàn không có một âm thanh nào. Thật sự dọa người chết khiếp.”

Người xem livestream cũng theo đó mà căng thẳng, liên tục 【bắn làn đạn】 hối thúc Thâm ca mau quay lại. Nhưng vẫn có không ít người cổ vũ hắn đi tiếp.

Thâm ca hơi do dự, mãi đến khi lại có vài chiếc phi cơ tiếp tục được tặng thưởng, hắn mới hạ quyết tâm, tuyên bố sẽ tiếp tục tiến lên phía trước. Dựa vào đèn pin công suất lớn, hắn vẫn vô cùng khó khăn mới di chuyển được từng bước.

Làn sương đen nồng đặc khiến người ta có cảm giác bất an không rõ nguyên do.

Thâm ca càng đi càng cảm thấy hối hận. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng bước chân và hơi thở của chính hắn vang vọng. Cả thành phố như thể chỉ còn mỗi mình hắn tồn tại.

Chỉ có những 【làn đạn】 trên livestream là còn khiến hắn vớt vát được chút cảm giác an toàn.

Khoảng nửa tiếng sau, Thâm ca đi đến trước cửa một tòa nhà văn phòng. Lúc ấy, hắn lờ mờ thấy trong phòng bảo vệ có một người đang vẫy tay về phía hắn.

Khuôn mặt trắng bệch ấy trong màn đêm tối om lại đặc biệt rõ ràng.

Thâm ca giật nảy mình, hét to một tiếng, điện thoại rơi xuống đất cũng không thèm nhặt, quay đầu bỏ chạy. Phía sau truyền đến tiếng gọi dồn dập:

“Ai?! Chạy cái gì mà chạy!”

Thâm ca khựng lại, quay đầu nhìn, nhưng chẳng thấy gì — sương đen dày đặc che khuất tất cả.

Thế nhưng giọng nói kia vẫn vang lên ở khoảng cách không xa:

“Huynh đệ, mau qua đây! Ngoài này nguy hiểm lắm!”

“Ngươi… ngươi là ai?” – Thâm ca run giọng hỏi, hoảng loạn xen lẫn nghi ngờ.

Một lúc sau, tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Một người đàn ông cầm đèn pin soi sáng tiến lại gần hắn, lên tiếng:

“Tôi là bảo vệ của tòa nhà này.”

Thâm ca vẫn chưa hết cảnh giác. Mãi cho đến khi người đó tới gần, lộ rõ khuôn mặt khoảng 25–26 tuổi, vội vàng nói:

“Tôi ở trong phòng vẫy tay gọi cậu mãi, cậu sao lại bỏ chạy thế?”

Lúc này Thâm ca mới nhận ra mình hiểu lầm đối phương. Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh, nói nhỏ:

“Tại tôi căng thẳng quá.”

Bảo vệ gật đầu thông cảm, rồi nói tiếp:

“Cậu đi với tôi về phòng bảo vệ đi. Chính phủ đã dặn không được tự ý ra ngoài.”

Thâm ca nghe xong lại càng cảm thấy xấu hổ. Nếu ban nãy hắn không hoảng loạn bỏ chạy, thì người bảo vệ này cũng chẳng cần phải ra tìm hắn.

Trên đường quay lại, Thâm ca nhặt lại chiếc điện thoại đã rơi. Bảo vệ liếc nhìn màn hình, kinh ngạc nói:

“Cậu là chủ livestream nổi tiếng đấy à?”

Thâm ca thật ra không phải là đại chủ bá, nhưng nội dung livestream của hắn khá hấp dẫn, thu hút nhiều người xem. Bởi vậy, làn đạn nhìn vào cực kỳ dày đặc.

Hai người cùng trở về phòng bảo vệ. Thâm ca tranh thủ hỏi:

“Chỉ có mình anh ở đây sao? Sao không về nhà?”

Livestream vẫn đang tiếp tục, nhưng bảo vệ không ngại, đáp luôn:

“Hầy… Tôi có một mình, không dám về. Hơn nữa trong phòng bảo vệ này vẫn còn khá nhiều đồ dùng, đủ sống cầm chừng nửa tháng. Biết đâu vài ngày nữa sương mù sẽ tan.”

Thâm ca gật đầu, dứt khoát trò chuyện với bảo vệ cho bớt sợ. Như vậy còn hơn là lại chui vào sương đen lần nữa.

Hạ Thần Hi tắt livestream, ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.

Nửa tiếng sau.

Anh đăng nhập lại vào trò chơi.

Trong căn phòng, nhóc con kia vẫn ngồi bất động ở chỗ cũ, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Cùng lúc đó, một khung thông báo mới bật lên:

【 Người chơi thân mến, vết thương của nó dường như ngày càng nghiêm trọng, có nguy cơ nhiễm trùng rất cao. Xin hỏi bạn có muốn nhận nhiệm vụ, tìm miếng băng cá nhân để giúp nó không? 】

Chỉ khi nhận nhiệm vụ, anh mới có thể xem chi tiết nội dung. Hạ Thần Hi khẽ mím môi, đang định suy nghĩ xem có nên báo cáo phần mềm quái dị này không, thì giao diện trò chơi bỗng hiện ra dòng cảnh báo đỏ rực, kỳ dị:

【 Trò chơi này chỉ có mình ngài nhìn thấy. Nếu tiết lộ cho người khác biết, trong tương lai sẽ xảy ra hậu quả vô cùng khủng khiếp mà ngài không thể lường trước. 】

Anh chấn động.

Trò chơi này… có thể cảm nhận được suy nghĩ của anh sao?

Còn chưa kịp thử kiểm chứng, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gào thảm thiết, theo sau đó là âm thanh xiềng xích quỷ dị kéo lê trên nền đất…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play