Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Văn bản trong khung trò chơi lập tức biến mất, thay vào đó, góc trên bên phải màn hình hiện ra một biểu tượng mới, hiển thị hai chữ 【Thương thành】.
Thoạt nhìn, trông chẳng khác gì một trò chơi nuôi dưỡng tình cảm đã được thương mại hóa hoàn chỉnh.
Hạ Thần Hi nhìn chằm chằm vào biểu tượng 【Thương thành】, trong lòng bỗng dưng bắt đầu thấy căng thẳng.
Lần trước, anh nhận được phần thưởng nhiệm vụ là danh hiệu 【Lực lớn vô cùng】, chính danh hiệu đó đã giúp anh thành công giải quyết được con quái vật.
Vậy nên lần này, liệu trong thương thành có bán những vật phẩm kỳ diệu hơn nữa không?
Với +5 điểm giá trị yêu thích hiện tại, anh có thể mua được thứ gì đây?
Hạ Thần Hi hít sâu mấy lần, ánh mắt nghiêm túc rồi nhấn mở thương thành.
Ngay lập tức—
Giao diện thương thành mở ra như một bức tranh cuộn được kéo xuống, duy chỉ có một vật phẩm đơn độc được trưng bày phía trên: một miếng băng dán chữa thương.
‴Chỉ thế thôi á?‷
Hạ Thần Hi thoáng sững người.
Cái này hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh.
Mang theo một tia hy vọng, anh tắt rồi lại mở thương thành, nhưng giao diện vẫn giữ nguyên – chỉ có mỗi miếng băng dán chữa thương, bên dưới còn hiển thị giá cả: tiêu tốn -3 điểm giá trị yêu thích.
‴Mắc vậy?‷
Phản ứng đầu tiên của Hạ Thần Hi chính là như thế.
Nhưng quan trọng hơn cả là: vì sao trong thương thành chỉ có đúng một món đồ?
Anh không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là thất vọng, hụt hẫng hay là gì khác.
May mà Hạ Thần Hi vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bình tĩnh trở lại.
Ít nhất thì anh vẫn đang sở hữu danh hiệu 【Lực lớn vô cùng】, điều đó đã đủ khiến bản thân cảm thấy may mắn.
Dù vậy, chính vì thương thành này, Hạ Thần Hi mới mơ hồ đoán được cách chơi thực sự của trò chơi này.
Không ngoài dự đoán, các vật phẩm được bán trong thương thành đều là dùng để hỗ trợ cho nhóc con trong trò chơi, từ đó tăng độ thiện cảm với nhân vật đó.
Còn những phần thưởng đặc biệt như danh hiệu 【Lực lớn vô cùng】 thì phải thông qua nhiệm vụ mới có thể đạt được.
Đúng lúc này, trong trò chơi đột nhiên vang lên âm thanh như thể có vật gì đó bị kéo lê.
‴Hửm?‷
Tinh thần Hạ Thần Hi lập tức căng lên, anh ghé sát điện thoại vào tai để nghe kỹ hơn, nhưng âm thanh vẫn không rõ ràng lắm.
Nguyên nhân chủ yếu là do âm lượng điện thoại chưa được mở lớn, cộng thêm hiệu ứng âm thanh trong trò chơi vốn ngắt quãng, nếu không chú ý sẽ rất dễ bị bỏ qua.
Nhưng hiện giờ anh đang nằm viện, không tiện bật loa lớn.
Hạ Thần Hi là người sạch sẽ, không thích mượn tai nghe của người khác, thế nên quyết định đặt mua ngay trên mạng một bộ tai nghe và một ít trái cây.
Chưa đầy nửa tiếng sau, đơn hàng đã được giao tới phòng bệnh.
Anh chẳng buồn ngó đến trái cây, mở hộp tai nghe rồi cắm vào điện thoại, chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất.
Tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Thịch lạch ——”
“Thịch lạch ————”
Thông qua tai nghe, Hạ Thần Hi có thể xác nhận suy đoán trước đó: quả thật có ai đó đang kéo lê một vật gì đó. Có thể do vật đó quá nặng nên người kia cần nghỉ vài giây mới tiếp tục được.
Bởi vậy, âm thanh kéo lê mới ngắt quãng rồi lại biến mất, lặp đi lặp lại suốt mười phút.
Cuối cùng, âm thanh đó cũng ngừng hẳn.
Trò chơi lại trở về trạng thái yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.
‴Không đúng.‷
Nếu anh di chuyển hình ảnh tới gần chiếc tủ cạnh giường, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh rất nhỏ: tích tắc – tích tắc, giống như tiếng kim giây và kim phút của đồng hồ đang chuyển động.
Trò chơi này, ngoài những năng lực kỳ quái, thì các chi tiết cũng được thiết kế cực kỳ tinh tế.
Dù vậy, điều khiến Hạ Thần Hi ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là việc anh có thể sử dụng danh hiệu 【Lực lớn vô cùng】 trong thực tế.
Cho đến giờ, anh vẫn cảm thấy như đang mơ vậy.
Nhưng hiện tại, điều khiến anh quan tâm nhất chính là: âm thanh ngoài cửa sổ trong trò chơi rốt cuộc là do ai phát ra?
‴Trò chơi này, hóa ra còn có những nhân vật khác?‷
Hạ Thần Hi thoáng lộ vẻ trầm tư.
Anh chắc chắn trò chơi này đang cất giấu một bí mật chưa ai biết đến. Nếu muốn tìm hiểu thêm về con quái vật kia, anh phải cố gắng thu thập thật nhiều thông tin hữu ích từ trò chơi này.
Thời gian cứ thế trôi thêm mười phút nữa, hình ảnh trong game vẫn tối om như mực.
Hạ Thần Hi bắt đầu cảm thấy hơi đói bụng, tạm thời đặt điện thoại lên đùi, tranh thủ bóc một quả trái cây để ăn, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Cả người toát lên khí chất đắm chìm trong trò chơi.
Một y tá nhỏ đi ngang qua, không khỏi lắc đầu, gõ cửa nhắc nhở:
“Đừng chơi lâu quá, vết thương của cậu vẫn chưa lành đâu.”
Phản xạ đầu tiên của Hạ Thần Hi là lập tức chuyển trò chơi xuống chạy ngầm, che giấu kỹ càng, trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập nhanh, ngẩng đầu nói:
“Biết rồi, tôi chỉ chơi thêm nửa tiếng nữa thôi.”
Y tá gật đầu hài lòng rồi rời đi.
Ngay sau đó, Hạ Thần Hi lại bật trò chơi lên, tiếp tục vừa ăn vừa nhìn chằm chằm màn hình.
Nhưng chưa kịp ăn được mấy miếng, trong tai nghe lại vang lên tiếng bước chân.
Từ xa vọng đến gần, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa.
Tất cả lại chìm vào im lặng.
Hạ Thần Hi lập tức ngồi thẳng người, nhanh chóng đặt trái cây lên tủ, chăm chú dán mắt vào cửa.
‴Là nhóc con trong game quay về sao?‷
‴Hay là… chính cái kẻ lúc nãy kéo lê vật nặng ấy?‷
‴Đối phương… muốn làm gì?‷