Beta: Cá Ướp Muối 🐍

Shop đã có một quyết định này cứ coi như là lịch ra chương đi.

Sáng shop làm tới đâu đăng tới đó, nhưng nếu mà ngay khúc kinh dị thì shop sẽ không đăng nha, sáng đăng nhẹ nhẹ thôi.

Tối cỡ 10, 11, 12 h đêm shop đăng khúc kinh dị :)))))

__________________

Hạ Thần Hi âm thầm suy đoán, đồng thời đưa tay thao tác phóng to hình ảnh. Như vậy sẽ dễ nghe rõ hơn động tĩnh bên ngoài cánh cửa.

Ước chừng vài giây sau—

“Thùng thùng!!!”

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, khiến anh giật nảy mình. Đợi đến khi hoàn hồn, tay nắm cửa lại bất chợt xoay vài vòng. Có vẻ như bên ngoài phát hiện không mở được, không gian lập tức trở lại yên lặng.

‴Không giống hành vi của nhóc con chút nào.‷

Hạ Thần Hi bắt đầu nghi ngờ người đứng ngoài cửa không phải là nhóc con, mà là NPC khác trong trò chơi.

Xung quanh lặng như tờ.

Không biết bao lâu sau, mới nghe thấy tiếng bước chân dần rời xa ngoài hành lang.

Anh âm thầm cảm thấy có điều bất ổn.

‴Người kia là hàng xóm của nhóc con sao? Nếu đúng, tại sao lại không lên tiếng?‷

Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng trò chơi này vốn không có thoại âm, nhưng hành động vừa rồi—gõ cửa, rồi lại xoay tay nắm một cách kỳ quặc—thật sự quá đáng ngờ. Nếu là hàng xóm bình thường, sau khi biết chủ nhà không có ở nhà thì hẳn đã rời đi ngay lập tức, chứ không phải đứng đó hồi lâu mới đi như vậy.

‴Cứ như thể... hắn đang cố ý làm thế, để thử xem trong phòng có người hay không. Giả vờ rời đi, rồi dụ người trong nhà mở cửa...‷

Chỉ nghĩ tới đây thôi, Hạ Thần Hi đã thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng một mặt khác, anh lại tự hỏi liệu mình có đang suy nghĩ tiêu cực quá mức với NPC trong game không.

‴Dù gì đây cũng chỉ là một trò chơi nuôi dưỡng tình yêu, chẳng lẽ lại xuất hiện tình tiết kinh dị?‷

Mang theo tâm trạng đầy hoài nghi, Hạ Thần Hi tiếp tục dán mắt vào màn hình, thỉnh thoảng còn thử chạm vài chỗ xem trong phòng có vật phẩm nào tương tác được hay không.

Thời gian trôi qua thêm mười phút.

Nhóc con vẫn chưa trở về.

Anh cũng không biết thời gian trong trò chơi có trùng khớp với thời gian thực tế không, điều duy nhất có thể làm bây giờ là tiếp tục chờ.

‴À đúng rồi, còn chưa xem chi tiết của danh hiệu.‷

Nghĩ vậy, Hạ Thần Hi mở giao diện thông tin cá nhân, nhấn giữ vào phần danh hiệu trong ba giây. Rất nhanh, mô tả chi tiết của danh hiệu xuất hiện:

【[Lực Lớn Vô Cùng · Một bậc]】: Khi gặp nguy hiểm tấn công hoặc sử dụng thiết bị, danh hiệu sẽ tự động kích hoạt, thời gian hiệu lực kéo dài mười phút.

Ghi chú: Danh hiệu một bậc có thời gian hồi là 3 ngày, không thể cộng dồn số lần sử dụng.

‴Đúng như mình dự đoán, danh hiệu này quả nhiên có giới hạn.‷

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi đọc đến dòng cuối cùng, tâm trạng Hạ Thần Hi vẫn trùng xuống.

Danh hiệu chỉ có thể dùng một lần mỗi ba ngày, và không được cộng dồn nếu không sử dụng. Nghĩa là, nếu ba ngày không dùng thì sau ba ngày vẫn chỉ có một lần cơ hội.

Nó triệt để chặn đường gian lận của anh.

Tuy nhiên…

‴Đây là giới hạn của một bậc, vậy chẳng phải nếu thăng lên nhị cấp thì thời gian hồi sẽ ngắn hơn? Chẳng hạn chỉ hai ngày thôi chẳng hạn?‷

Dù là thế, tất cả cũng chỉ mới là suy đoán. Việc cần làm bây giờ là tập trung nghĩ cách kích hoạt nhiệm vụ mới. Biết đâu lại được phần thưởng có ích.

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân lại vang lên ngoài hành lang.

Lần này so với trước, âm thanh còn nhẹ hơn.

Hạ Thần Hi lập tức căng thẳng, dán mắt vào màn hình. Một tiếng chìa khóa cắm vào ổ truyền đến, sau đó là tiếng tay nắm cửa chuyển động.

Cửa nhanh chóng được mở ra.

Ánh đèn cảm ứng ngoài hành lang theo khe cửa nghiêng chiếu vào, ánh sáng mờ nhạt như bao trùm lên cả hình ảnh, khiến không gian trở nên cũ kỹ và u ám.

Một bóng người xuất hiện ở cửa, như thể đang dò xét căn phòng.

Bởi vì đứng ngược sáng, thân ảnh của người đó bị che khuất hoàn toàn, khiến Hạ Thần Hi không thể thấy rõ diện mạo.

Mãi đến khi người đó bước vào, giơ tay phải lên bấm công tắc đèn.

“Cạch!”

Đèn sáng.

Lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng phảng phất mang chút u ám, đường nét tinh tế như được vẽ bằng tay.

Hạ Thần Hi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Là nhóc con.

Nhân lúc này, anh tranh thủ quan sát kỹ hành lang bên ngoài.

Một hành lang cũ kỹ, sàn xi măng lấm tấm những vết bẩn nâu đen. Dọc theo bức tường là mấy chiếc rương cũ xếp chồng, gần như chắn hết lối đi, chỉ đủ một người len qua.

Anh khẽ nhíu mày.

‴Cảm giác hình ảnh trong game này cứ khiến người ta thấy bất an...‷

Đúng lúc đó, một vật gì đó lóe lên phía sau mấy chiếc rương cũ—nhanh đến mức khiến Hạ Thần Hi tưởng mình hoa mắt.

Anh vội phóng to hình ảnh, định nhìn kỹ lại, nhưng chưa kịp thấy rõ thì nhóc con đã bước tới, gương mặt nghiêm túc đóng cửa lại ngay.

‴Lẽ ra mình nên chụp lại mới đúng...‷

Hạ Thần Hi âm thầm tiếc nuối. Nhưng tiếc thì cũng đã muộn rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play