Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Cửa phòng bệnh mở ra, hai thanh niên mặc cảnh phục bước vào, gõ nhẹ lên khung cửa:

“Chào cậu, chúng tôi tới để lấy lời khai. Không biết hiện tại có tiện cho cậu không?”

Hạ Thần Hi tựa lưng vào gối, gật đầu với hai cảnh sát:

“Tiện.”

Lúc này, anh đã dần hồi phục tinh thần từ cơn ác mộng vừa rồi, dù sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.

Hai cảnh sát ngồi xuống, bắt đầu phân công phối hợp—một người phụ trách hỏi, một người ghi chép.

“Hạ tiên sinh, xin cậu kể lại tường tận những gì đã xảy ra hôm đó.”

Hạ Thần Hi gật đầu, nhớ lại một chút rồi chậm rãi lên tiếng:

“Hôm đó buổi sáng, lúc tôi tỉnh dậy thì phát hiện trời hoàn toàn không có ánh sáng. Đến chiều, tôi nghe thấy tiếng ai đó hét chói tai bên ngoài cửa, còn có một âm thanh rất nhỏ…”

“Là tiếng xiềng xích sao?” Cảnh sát lập tức hỏi.

Người còn lại nhanh tay ghi chép lại từng chi tiết.

Hạ Thần Hi gật đầu, tiếp tục:

“Đúng vậy. Nhưng âm thanh đó nhanh chóng biến mất. Lúc ấy tôi tưởng mình nghe nhầm. Sau đó thì…”

Ngoại trừ phần liên quan đến trò chơi, Hạ Thần Hi kể lại toàn bộ những gì mình biết, cùng với các suy đoán và phân tích của bản thân cho cảnh sát.

Hai người cảnh sát cảm thấy bất ngờ, nhưng đồng thời cũng thấy hợp lý. Trong số những hộ dân còn sống ở tầng 4, chỉ có Hạ Thần Hi cung cấp nhiều manh mối nhất, và cũng là điểm mấu chốt nhất. Điều đó sẽ giúp họ rất nhiều trong việc điều tra và truy bắt hung thủ.

Một người cảnh sát ngẫm nghĩ kỹ càng, cảm thấy có lẽ chỉ có kiểu người như Hạ Thần Hi mới có thể đưa ra quyết định liều lĩnh như cướp lấy xiềng xích lúc đó. Khi nghe các nhân chứng mô tả cảnh tượng quái vật chuẩn bị ra tay giết người, ngay cả anh—chỉ đang ghi chép—cũng cảm thấy lòng bàn tay túa mồ hôi vì căng thẳng.

Anh rất chắc chắn: nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không thể nào dám hành động như vậy.

Nghĩ tới đây, anh rốt cuộc lên tiếng hỏi điều mình tò mò nhất:

“Hạ tiên sinh, làm sao cậu biết khi mất đi xiềng xích, hung thủ sẽ từ bỏ việc giết người?”

Anh không dùng từ “quái vật”, vì với cảnh sát, chỉ khi có bằng chứng xác thực, họ mới có thể gọi đó là quái vật.

Hạ Thần Hi mím môi, nghiêm túc trả lời:

“Lúc đó tôi chỉ là đánh cược một lần. Bởi vì từ đầu đến cuối, nó chỉ dùng xiềng xích để ra tay, mà lúc ấy, chúng tôi đã rơi vào tuyệt lộ.”

Tất cả mọi người đều bị thương, không ai còn khả năng phản kháng. Điều duy nhất anh có thể làm, là đặt cược vào một khả năng cuối cùng.

“Thực tế đã chứng minh tôi cược đúng. Sau khi mất xiềng xích, nó không tiếp tục giết người mà biến mất. Vì vậy tôi mới nghi ngờ rằng nó sẽ không thể xuất hiện.” Anh bổ sung thêm.

Một cảnh sát ngẩng đầu, liếc nhìn Hạ Thần Hi, bỗng giật mình nhận ra: khác với những người sống sót còn lại, cảm xúc của Hạ Thần Hi khi nhắc đến cảnh tượng giết người lại vô cùng bình tĩnh.

Cậu dường như sở hữu năng lực tự điều tiết cực kỳ mạnh mẽ, có thể nhanh chóng thoát khỏi trải nghiệm kinh hoàng như địa ngục.

Hoặc… anh có xu hướng tiềm ẩn của một kẻ sát nhân.

Nhưng anh thiên về khả năng đầu tiên hơn.

Sau khi hỏi thêm một vài chi tiết khác, hai người cảnh sát thu dọn tài liệu, nói với Hạ Thần Hi:

“Cảm ơn cậu đã phối hợp. Những thông tin cậu cung cấp cực kỳ quan trọng với chúng tôi. Bây giờ hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Hai người lần lượt đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Thần Hi hơi do dự, lập tức gọi họ lại, lưỡng lự hỏi:

“Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút… Cái cánh tay bị chặt đó, các anh đã phân tích chưa? DNA của nó… có liên quan gì đến con người không?”

Hai người cảnh sát hơi sững lại. Không ngờ anh lại hỏi vấn đề này. Tuy nhiên, họ vẫn hợp tác trả lời:

“Chuyện đó thì chúng tôi không rõ lắm. Bọn tôi chỉ phụ trách lấy lời khai thôi.”

Hạ Thần Hi có chút thất vọng, lại hỏi:

“Vậy… còn cái xiềng xích thì sao?”

Thứ đó còn nguy hiểm hơn cả nửa cánh tay bị chặt kia.

Một người trong số họ đáp:

“Đó là hung khí gây án, đã được chuyển tới bộ phận giám định pháp y để lấy dấu vân tay và phân tích thêm. Tuy nhiên, cấp trên vừa hạ lệnh, tạm thời niêm phong vật đó rồi.”

Nghe vậy, Hạ Thần Hi mới khẽ thở phào:

“Cảm ơn các anh. Tôi không còn vấn đề gì nữa.”

Chờ hai cảnh sát rời đi, Hạ Thần Hi không quan tâm đến những việc khác, lập tức mở điện thoại lên và đăng nhập vào game.

Trên màn hình, bức tranh thủy mặc dần hiện ra, cuối cùng dừng lại ở cảnh một căn phòng u ám.

Căn phòng có vẻ tối, giống như đã tắt đèn.

Hạ Thần Hi thử chỉnh độ sáng màn hình lên, nhưng vẫn không nhìn rõ được chi tiết bên trong. Chỉ có thể lờ mờ dựa vào những bóng dáng mơ hồ mà phỏng đoán đâu là vật gì.

Ngay sau đó, giao diện trò chơi bật ra một khung chữ:

【Người chơi thân mến, chúc mừng cậu đã sống sót sau sự kiện quái dị khi màn sương đen xâm lấn. Cậu đã thành công ngăn chặn kế hoạch giết người của sinh vật thần bí, thu giữ được vũ khí của nó: “Xiềng xích phanh thây” x1, đồng thời chặt đứt được nửa cánh tay quái dị x1.】

【Thông qua quá trình tổng hợp và tính toán, cậu nhận được giá trị yêu thích +4, đã được chuyển vào tài khoản cá nhân.】

【Tổng giá trị yêu thích của người chơi hiện đạt +5, vừa đủ điều kiện thấp nhất để mở khóa cửa hàng. Xin hãy tận dụng tốt chức năng cửa hàng để tiếp tục quá trình chơi và gia tăng hảo cảm với nhân vật trong game nhé.】

Hạ Thần Hi đọc xong nội dung này, ‴Quả nhiên là như vậy…‷

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play