Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Hung thủ này… có phải quá mức đáng sợ rồi không? Không biết cảnh sát có bắt được hắn chưa. Nhỡ đâu lại tiếp tục gây án thì phải làm sao đây?

Khi tâm lý cư dân trong khu càng thêm hoang mang bất an, Bộ An toàn thành phố B nhanh chóng đến nơi và lần lượt thông báo tới từng hộ: tất cả cư dân trong tiểu khu buộc phải rút khỏi khu vực trong ngày hôm nay.

Chính quyền sẽ hỗ trợ sắp xếp nơi ở mới tương đương, hoặc chi trả số tiền bằng với giá trị hiện tại của căn hộ để họ tự lựa chọn nơi ở mới. Hai phương án, cư dân có thể tùy chọn một trong hai.

Ngoài ra, mỗi hộ còn được trợ cấp thêm 500.000 tệ để bồi thường thiệt hại.

Ban đầu, nhiều người không muốn chuyển đi. Nhưng sau khi phía an toàn tuyên bố rằng tiểu khu có thể đang tồn tại mối đe dọa nghiêm trọng tới tính mạng cư dân, toàn khu sắp bị phong tỏa, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lập tức đồng ý rút lui.

Cũng có vài người phản đối, cố tình dây dưa, không chịu di dời. Bộ An toàn không dài dòng, lập tức ra lệnh cưỡng chế. Thái độ của chính quyền vô cùng cứng rắn, khiến những người này chỉ đành miễn cưỡng chấp hành.

Thực tế, chính phủ làm vậy là để đảm bảo an toàn cho người dân. Không ai biết con quái vật đó hiện đang ẩn nấp ở đâu trong tiểu khu. Vì vậy, phong tỏa là điều bắt buộc.

Dưới sự hỗ trợ của Bộ An toàn, toàn bộ cư dân đã rời khỏi tiểu khu trong vòng một ngày. Một khu dân cư rộng lớn giờ trống rỗng không một bóng người, nhìn qua mang theo cảm giác rờn rợn, khó tả.

Sau đó, nhân viên an toàn lập tức bắt đầu kiểm tra và rà soát toàn diện khu vực, nhưng… không thu hoạch được gì.

Cùng lúc đó.

Những người sống sót từ lầu 4 được đưa vào bệnh viện điều trị, có hai cảnh sát đặc nhiệm túc trực bên ngoài phòng bệnh để bảo vệ.

Sau khi nhận được chỉ thị từ cấp trên, cảnh sát ngay lập tức tiến hành lấy lời khai của các hộ bị thương nhẹ nhất.

Lời khai của các hộ gần như giống hệt nhau: có một con quái vật cao khoảng hai mét, đột nhiên xuất hiện từ cuối hành lang, tay cầm xiềng xích và bắt đầu giết người.

Khi được yêu cầu nhớ lại chi tiết lúc đó, hầu hết mọi người đều trở nên hoảng loạn, phản ứng cảm xúc hỗn loạn, có người thậm chí run rẩy không thể nói tiếp.

Ghi chép bị gián đoạn liên tục. Theo miêu tả, con quái vật ấy có thân hình dị dạng như người, tay chân dài bất thường, sức mạnh thì kinh hoàng – có thể tay không phá cửa, xông vào giết người như rạ.

Nó giết người theo một quy luật nào đó, khiến người nghe liên tưởng tới những câu chuyện ma quái.

Cảnh sát càng nghe càng lạnh sống lưng – vì họ rất rõ ràng những người này không nói dối.

Thế giới này… sao lại có thể tồn tại một thứ quái dị đến đáng sợ như vậy?

Dù nghi hoặc, cảnh sát vẫn tiếp tục hoàn thành phần ghi chép. Dần dần, họ nhận ra – lý do khiến nhiều người sống sót như vậy, chính là nhờ một hộ gia đình đã góp phần quan trọng nhất.

Không ai trong số các nạn nhân biết người đó tên gì, chỉ biết hắn sống tại phòng 408.

Theo họ, hộ gia đình 408 là người đầu tiên phát hiện ra đặc điểm giết người kỳ lạ của quái vật, và vào thời điểm mấu chốt, đã chém đứt một cánh tay của quái vật, giành được sợi xiềng xích. Cũng chính hành động này khiến con quái vật bị buộc phải rút lui, từ bỏ ý định tiếp tục giết người.

Nhờ vậy, những người còn lại mới có thể sống sót.

Cảnh sát trẻ đang ghi chép dừng lại một lát, rồi nói tiếp:

“Người đó kể rằng sau khi mất đi sợi xiềng xích, quái vật không còn khả năng giết người nữa. Tôi không hiểu tại sao… nhưng quả thật, suốt ngày hôm sau, con quái vật không hề quay lại. Nhờ vậy, chúng tôi mới sống sót.”

“Lạ thật… Chẳng phải nó rất mạnh sao? Vì sao không có xiềng xích lại không thể giết người?” – Một cảnh sát cau mày phát hiện điểm bất thường.

Cảnh sát trẻ lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không biết, nhưng vẫn đưa ra một lời gợi ý:

“Có lẽ… các anh nên trực tiếp hỏi người đó. Anh ta chắc chắn biết.”

“Cảm ơn cậu đã phối hợp.” – Viên cảnh sát đóng tập hồ sơ, rời khỏi phòng bệnh.

Ngay sau đó, cảnh sát điều tra danh tính cư dân phòng 408.

Tên cậu ta là Hạ Thần Hi.

Nhìn vào ảnh, Hạ Thần Hi đang hướng về máy quay cười khẽ – dịu dàng, nhã nhặn, gương mặt ưa nhìn, khí chất thoải mái. Không ai tưởng tượng được cậu lại có thể chém đứt tay quái vật.

Tuy nhiên, hiện tại Hạ Thần Hi vẫn chưa tỉnh lại. Cảnh sát quyết định vừa sắp xếp lại ghi chép, vừa chờ anh tỉnh để thẩm vấn.

Trong mộng, Hạ Thần Hi cảm thấy bản thân đang đứng giữa một hành lang đen như mực, không thấy gì ngoài bóng tối.

Từ xa, một bóng dáng mơ hồ xuất hiện – dài ngoằng, kỳ dị, đứng yên lặng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Hạ Thần Hi không nhận ra đối phương là ai, nhưng trong lòng trào dâng một cảm giác mãnh liệt rằng mình phải chạy trốn.

Chợt!!

Bóng đen lao về phía anh!!!

Tứ chi nó gập lại thành góc 90 độ như nhện, động tác linh hoạt đến đáng sợ, khiến anh da đầu tê rần, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.

Không rõ chạy bao lâu, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần. Trái tim anh đập thình thịch, cảm giác sắp bị bắt kịp thì

Một tia sáng lóe lên trước mắt.

Hạ Thần Hi choàng tỉnh, bật dậy từ giường.

Y tá bên cạnh bị dọa đến giật mình, lùi vài bước rồi trấn an:

“Cậu tỉnh rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Hạ Thần Hi thở dốc, ý thức dần khôi phục, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh. Anh vội trấn tĩnh, đáp:

“Không có.”

Y tá gật đầu, sau đó nói tiếp:

“Cảnh sát đang chờ bên ngoài, cậu có thể phối hợp lấy lời khai không?”

Lời khai à…

Hạ Thần Hi vẫn chưa hoàn hồn, nhưng vẫn gật đầu. Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh vội nhìn quanh:

“Điện thoại của tôi đâu?”

Y tá khom người lấy điện thoại từ ngăn kéo dưới tủ đầu giường đưa cho anh:

“Đồ cá nhân của cậu đều để trong ngăn kéo này. Tôi đi gọi cảnh sát vào nhé.”

Hạ Thần Hi gật đầu, nhanh chóng mở điện thoại kiểm tra.

Ứng dụng… vẫn còn. Nhưng do anh lâu ngày không đăng nhập, hệ thống đã tự động đóng ứng dụng.

Anh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dùng tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chỉ cần ứng dụng còn… là được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play