Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Khi bóng đêm tan biến, mặt trời lại lần nữa ló dạng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vậy, chính phủ vẫn tiếp tục phát thông báo khuyến cáo cư dân nên ở yên trong nhà, chờ đến khi sương đen ngoài kia hoàn toàn được tiêu tán rồi hẵng ra ngoài. Bởi vì cho đến hiện tại, vẫn chưa thể xác định được liệu trong đám sương đen kia có tồn tại những chất có hại sót lại hay không.
Dù thế, các cơ sở hạ tầng tại những thành phố lớn đã dần khôi phục hoạt động bình thường — từ nguồn nước, điện lực đến giao thông.
Tại tiểu khu nơi Hạ Thần Hi sinh sống, tầng 4 vẫn đang bị phong tỏa.
Chưa đầy bốn tiếng sau, bản báo cáo phân tích kết quả điều tra tầng 4 đã được đặt lên bàn của Giám đốc Sở An toàn thành phố.
Trên đó là bản kết quả kiểm tra hết sức chi tiết, không có bất kỳ khả năng ngụy tạo nào.
Ở cuối trang thứ hai, một dòng chữ in đậm được thêm vào:
【Qua kiểm tra và đo lường cẩn mật, có 90% khả năng hung thủ vụ án tàn sát tại tầng 4, tiểu khu Phong Niên, không phải là con người mà là một loại sinh vật chưa rõ danh tính. Kiến nghị lập tức ban hành lệnh truy bắt cấp cao nhất để ngăn chặn sinh vật đó tiếp tục gây hại cho dân thường vô tội.】
Giám đốc lật đi lật lại bản báo cáo nhiều lần, vẫn khó lòng tin nổi kết luận này.
Thế nhưng, khoa học thì không biết nói dối.
Giám đốc không màng đến mái đầu lưa thưa vài sợi tóc của mình, rít vài hơi thuốc rồi lập tức đưa ra quyết định. Bất kể hung thủ rốt cuộc có phải người hay không, nhất định phải bị bắt giữ càng sớm càng tốt.
Ông nhanh chóng đóng dấu phê duyệt truy bắt, đồng thời chuyển toàn bộ tài liệu lên cấp trên.
Cấp này truyền lên cấp khác.
Cho đến khi hồ sơ được gửi đến trụ sở tổng bộ.
Tại tổng bộ, tất cả các lãnh đạo cấp cao đều lập tức tụ họp trong phòng họp.
Một người đàn ông trung niên mặc blouse trắng đứng ở đầu bàn, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng vị đại biểu đến từ các lĩnh vực khác nhau.
Tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.
Đợi mọi người đọc xong hai phần tài liệu trong tay, người đàn ông mới lên tiếng:
“Hiện tại, cả thành phố A lẫn thành phố C đều đã xảy ra các vụ án giết người có nghi ngờ liên quan đến sinh vật phi nhân loại. Tuy mới chỉ có hai vụ, nhưng tôi cho rằng đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là một điềm báo vô cùng nguy hiểm.”
Một vài lãnh đạo cấp cao khẽ gật đầu, rõ ràng họ cũng nghĩ như vậy.
“Tuy hai vụ án đều không có nhân chứng sống, chúng ta cũng không rõ chính xác thứ gì đã gây ra những cái chết đó, nhưng... khoa học không biết nói dối. Những dấu tích tại hiện trường — thi thể, hung khí, dấu vết — đều không thể do con người gây ra. Và quan trọng nhất là, đã tìm được bằng chứng gián tiếp củng cố kết luận này.”
“Tại thành phố C, tổng cộng có mười nạn nhân. Thi thể của họ như bị một bàn tay khổng lồ bóp nát thành từng khối thịt, cạnh đó còn có vết giống dấu tay.
Nhưng các vị nghĩ xem — trên đời này, liệu có bàn tay nào đủ lớn và đủ sức mạnh để có thể dễ dàng bóp người thành đống thịt vụn?”
Những nạn nhân ấy, trước khi chết chắc chắn đã phải chịu đựng nỗi đau cùng cực. Tình trạng thi thể vô cùng ghê rợn, khiến cho người đầu tiên phát hiện ra hiện trường đã phát điên tại chỗ.
Trong phòng họp, không khí càng thêm căng thẳng. Mọi người đều đã xem qua ảnh chụp hiện trường — hình ảnh thực sự quá mức kinh hoàng.
Dù là người dày dạn kinh nghiệm cũng không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh đến tận xương sống. Có khi suốt cả năm sau cũng không dám động vào thịt viên hay những thứ tương tự.
Người đàn ông trung niên tiếp tục mở tập hồ sơ thứ hai:
“Tại thành phố C, một gia đình năm người bị sát hại. Thi thể họ bị xử lý như những con rối, mà đáng sợ nhất là... da người không hề có dấu vết khâu nối. Một người qua đường tình cờ chụp ảnh phát hiện bên trong thi thể chỉ toàn là rơm rạ. Các vị nghĩ xem, chuyện này là điều con người có thể làm được sao?”
“Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn chưa thể xác định thứ đã gây ra chuyện này rốt cuộc là cái gì. Sự việc này... thật sự quá nan giải.”
Một người đàn ông đầu hói lên tiếng với vẻ bất lực.
Người đàn ông trung niên đẩy kính mắt, gật đầu: “Đây cũng chính là trọng điểm mà các đơn vị nghiên cứu khoa học cần phải tập trung phân tích. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh một điều — cả hai vụ án đều có liên hệ với hiện tượng sương đen. Việc nghiên cứu sương đen vẫn phải tiếp tục tiến hành.”
Mọi người đều tỏ ra đồng tình với suy luận và đề nghị này.
Chỉ tiếc rằng sương đen hiện giờ đã biến mất. Những mẫu vật được giữ lại từ trước dù vẫn còn, nhưng qua nhiều cuộc kiểm tra vẫn không cho ra được kết quả nào hữu ích.
Dường như sương đen chỉ là... một khối không khí có màu mà thôi.
Ngay khi người đàn ông trung niên còn đang định tiếp tục nói thêm, trợ lý của ông bất ngờ gõ cửa bước vào, vẻ mặt vội vã:
“Thành phố B vừa phát sinh một vụ án nghi có liên quan đến sinh vật phi nhân loại. Giáo sư Điền, đây là tài liệu.”
Người đàn ông được gọi là Giáo sư Điền vội vã bước tới, cầm lấy tài liệu và nhanh chóng lật xem. Càng đọc, sắc mặt ông càng trở nên nghiêm trọng. Ngay lập tức, ông xách túi lên:
“Đi với tôi đến văn phòng Viện trưởng, tôi muốn lập tức đến thành phố B.”
Những người khác tuy chưa hiểu rõ nội tình, nhưng may thay, trợ lý đã sao chép vài bản tài liệu, phát cho các chuyên gia đầu ngành thuộc các lĩnh vực liên quan.
Tài liệu bao gồm tám trang — có cả ảnh chụp, văn bản tường thuật và kết quả kiểm nghiệm khoa học.
Trong đó viết rõ: Tầng 4 tiểu khu Phong Niên tại thành phố B có tổng cộng 23 hộ gia đình đã bị một sinh vật phi nhân loại tấn công. Tổng cộng có 17 người thiệt mạng, 1 người bị thương nặng, 5 người bị thương nhẹ.
Nguyên nhân tử vong của 17 người là do bị một quái vật cao khoảng hai mét, khuôn mặt dị dạng, dùng xích sắt siết đến nát thây ngay lập tức.
Tuy nhiên, có một người trong số các nạn nhân đã phản kháng và chém đứt một nửa cánh tay của quái vật, đồng thời đánh lui nó.
Nói cách khác…
Những người sống sót này là bằng chứng sống cho thấy: trên thế giới này thực sự tồn tại những sinh vật phi nhân loại. Đặc biệt là cánh tay bị chém đứt kia — là bằng chứng thuyết phục nhất.
Khó trách Giáo sư Điền lại vội vàng đến thành phố B như vậy.
Ngay sau đó, một vị giám đốc cấp cao thuộc Sở An toàn đã lập tức truyền đạt mệnh lệnh xuống cho Giám đốc khu vực B, yêu cầu:
Toàn bộ cư dân tiểu khu Phong Niên phải được di dời khẩn cấp đến nơi ở mới.
Cả tiểu khu lập tức bị phong tỏa hoàn toàn.
Mọi chi phí phát sinh trong quá trình sơ tán, tổng bộ sẽ chuyển trực tiếp cho thành phố B.
Yêu cầu thi hành ngay lập tức.
Ở phía dưới, các cư dân trong tiểu khu vẫn đang xôn xao bàn tán vì sự xuất hiện dày đặc của cảnh sát và xe cấp cứu. Có người bất an, cũng có người tò mò, thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía tầng 4.
Nhưng chưa đến nửa tiếng sau, tầng 4 đã xuất hiện vài đặc cảnh vũ trang nghiêm nghị hét lớn:
【Cấm lại gần! Vi phạm sẽ bị bắt giữ theo quy định pháp luật.】
Cư dân tiểu khu sợ đến mức không ai dám đến gần, nhưng cũng vì thế mà càng thêm tò mò không biết rốt cuộc tầng 4 đã xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều.
Lại có thêm mấy chiếc xe chuyên dụng tới nơi, đưa đi vài bao đựng xác người được che kín trong túi đựng thi thể.
Cư dân tiểu khu sợ đến mức nổi hết da gà.
Tầng 4... rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết vậy?!