Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Mọi người vội vàng rút điện thoại ra, chẳng ai còn để tâm đến vết thương đau nhói khi cử động mạnh. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào biểu tượng tín hiệu hiển thị đầy vạch, không khỏi mừng rỡ đến đỏ hoe mắt, giọng run rẩy thốt lên:

“Cuối cùng cũng có sóng rồi!”

“Mau báo cảnh sát! Gọi 120 ngay!”

Một số người lập tức gọi cấp cứu, số khác vội vàng liên lạc với người thân.

Một người trong số đó vừa nghe thấy tiếng đô đô đô chờ kết nối, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Đến khi đầu dây bên kia bắt máy, cậu vội vàng hỏi:

“Ba, mẹ! Hai người vẫn ổn chứ?!”

Cha mẹ cậu ngạc nhiên, cũng dần lo lắng theo:

“Chúng ta vẫn ổn, nhưng mà con thì sao? Có chuyện gì xảy ra với con à?”

Giống như những người còn lại, cậu chọn cách giấu nhẹm mọi chuyện, làm ra vẻ không có gì:

“Con chỉ thấy trời còn chưa sáng, sợ hai người gặp chuyện nên gọi hỏi thăm.”

“Chúng ta không sao đâu, trong nhà vẫn còn đồ ăn, đủ dùng một thời gian. Con đừng lo.”

“Vậy thì tốt. Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Biết rằng người thân mình không gặp phải nỗi kinh hoàng giống như bọn họ, hầu hết mọi người đều từ cảm xúc bi quan tuyệt vọng dần hồi phục lại.

Cho đến khi có người đột ngột lên tiếng:

“Mau đi xem thử trời bên này sáng chưa! Mẹ tôi nói nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sương đen đã tan!”

Nói xong, anh ta vội vàng cúp máy: “Mẹ, con cúp trước, bên này có việc gấp!”

Người đàn ông mặc sơ mi kẻ vội vã ngồi bật dậy, gần như hét lên: “Mau! Mau ra thang lầu xem giúp!”

Tòa nhà này có hình chữ L, ngoài cửa sổ thì chỉ có chỗ góc ngoặt cầu thang mới có thể nhìn ra tiểu khu bên ngoài.

Người duy nhất còn không bị thương lập tức chạy đi, biến mất ở khúc cua. Vài giây sau, anh ta chạy trở lại, la lớn như điên:

“Trời sáng rồi! Sương đen biến mất rồi!”

Mọi người sững sờ, sau đó đồng loạt bùng nổ trong tiếng reo mừng, vừa khóc vừa cười:

“Trời sáng thật rồi…”

“Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng được cứu!”

Hạ Thần Hi hiếm khi bộc lộ cảm xúc mãnh liệt trước mặt người khác. Nhưng lúc này, chứng kiến phản ứng của những người sống sót sau tai họa, anh không khỏi xúc động, tâm trạng cũng trào dâng.

Anh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh rồi lại nghĩ đến một vấn đề khác:

‴Nếu trời đã sáng, tín hiệu cũng đã khôi phục… Vậy thì mọi người có thể rời khỏi tầng 4 này không?‷

Chưa đầy năm phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngoài tiểu khu. Mọi người lập tức nhận ra cảnh sát đã tới. Giữa lúc xúc động xen lẫn hoang mang, một người đột nhiên lo lắng:

“Không hay rồi, cảnh sát có khi nào không tìm thấy tầng 4 của chúng ta không?”

Cả nhóm giật mình, sắc mặt tái nhợt. Nhưng chưa đầy mười giây sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ cầu thang. Mấy cảnh sát mặc cảnh phục xuất hiện, vội vã chạy tới.

Mọi người sững sờ nhìn những cảnh sát đó, như thể đang thấy ánh sáng cuối đường hầm, tất cả nỗi sợ hãi lập tức tan biến.

Ban đầu, khi nhận được cuộc gọi báo án, cảnh sát không tin nổi. Trong điện thoại, người báo nói có quái vật đột nhập tầng 4 tiểu khu, giết chết hơn mười người, giờ chỉ còn vài người sống sót.

Dù hoài nghi, cảnh sát vẫn nhanh chóng lên đường, phóng xe tới hiện trường, trực tiếp lên tầng 4. Trước mắt họ là khung cảnh rợn người — xác chết la liệt, máu me khắp nơi, không khí đặc quánh mùi tanh hôi.

Cách đó không xa, vài người sống sót ngồi thẫn thờ, nhiều người bị thương không thể đứng dậy.

Dù từng phá án nhiều năm, họ chưa từng chứng kiến hiện trường nào đẫm máu đến thế. Có thể nói đây là vụ án lớn nhất trong vòng mười năm trở lại.

Cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường. Không lâu sau, xe cứu thương tới nơi. Cảnh sát hỗ trợ chuyển từng người bị thương xuống lầu, đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Người dân trong tiểu khu nhìn xuống từ các tầng trên, sững sờ chứng kiến cảnh sát, xe cứu thương, cùng hàng loạt người bị thương được đưa ra. Trong lòng họ tràn ngập lo âu.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không ai biết chuyện gì đã diễn ra ở tầng 4. Người ở các tầng khác chỉ có thể xuống lầu bằng thang máy, nên không thể thấy tình hình hành lang tầng 4. Họ chỉ biết nơi đó đã bị phong tỏa, cảnh sát canh gác nghiêm ngặt, cấm người tiếp cận.

Chính sự kín kẽ đó càng khiến họ thêm bất an.

Lẽ nào… có người giết người?

Bên kia, khi những người sống sót được đưa ra khỏi tầng 4, chẳng ai dám mở mắt nhìn.

Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống người họ, mang theo một tia ấm áp khó nói thành lời.

Một người trong nhóm đột nhiên bật khóc, bao nhiêu áp lực và sợ hãi những ngày qua rốt cuộc vỡ òa. Cảm xúc ấy lan sang người khác, khiến ai nấy đều đỏ hoe mắt.

Không ai biết họ đã trải qua những gì trong những ngày kinh hoàng đó.

Hạ Thần Hi là người bị thương nhẹ nhất. Khi được đặt lên cáng, anh vội vã nắm lấy tay một cảnh sát, nghiêm túc nhắc nhở:

“Thứ kia rất nguy hiểm. Làm ơn tuyệt đối đừng để bất kỳ phần nào của cơ thể chạm vào nó.”

Cảnh sát đã chú ý đến sợi xích dính máu kia từ trước, nhận định nó có khả năng là hung khí. Họ đã chuẩn bị phong tỏa và mang đi xét nghiệm.

Hạ Thần Hi không có ý định giữ lại thứ đó, bởi nó quá nguy hiểm. Nhưng điều nên nhắc nhở, anh vẫn phải nhắc, tránh để cảnh sát vô tình kích hoạt tác dụng phụ của nó.

Viên cảnh sát khẽ gật đầu:

“Yên tâm. Chúng tôi sẽ rất cẩn thận.”

Lúc này Hạ Thần Hi mới nhẹ nhõm nằm xuống cáng, được đưa đến bệnh viện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play