Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Nhóc con rời khỏi phòng ngủ, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Nhưng hình ảnh trong trò chơi vẫn dừng lại ở căn phòng ngủ ấy, không đi theo hành động của nhóc con.

Hạ Thần Hi thử chạm vào cánh cửa, nhưng trò chơi không có bất kỳ phản ứng nào.

Anh nhíu mày, lộ rõ vẻ hoang mang.

Từng chơi qua rất nhiều loại game, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Thần Hi tiếp xúc với một trò chơi mô phỏng tình cảm mang yếu tố dưỡng thành như thế này. Lúc này, anh thực sự không biết nên tiếp tục ra sao.

Dù vậy, anh vẫn nhớ rõ lời giới thiệu ban đầu khi trò chơi tải về: lấy việc nuôi dưỡng giá trị yêu thích làm cốt lõi. Rõ ràng toàn bộ trò chơi này đều xoay quanh nhóc con.

Hạ Thần Hi không rõ người đứng sau thiết kế trò chơi muốn đạt được điều gì, chỉ có thể tạm thời suy luận theo hướng giải mật — như đang tham gia vào một trò chơi giải đố.

Trò chơi này chắc chắn không thể để người chơi mãi bị nhốt trong căn phòng này. Có lẽ cần phải hoàn thành một thành tựu nào đó, hoặc tìm ra một vật phẩm như chìa khóa, mới có thể mở cửa và tiếp tục tiến triển.

Thế là, Hạ Thần Hi bắt đầu rà soát toàn bộ căn phòng, không bỏ qua bất cứ thứ gì — kể cả các khe hở dưới sàn.

Nhưng vẫn không thể tương tác với bất kỳ vật phẩm nào.

Xét thấy trò chơi này có cơ chế rất khác thường, anh quyết định cẩn trọng mà đối đãi, lựa chọn tốt nhất lúc này là kiên nhẫn chờ đợi.

Để không bỏ lỡ bất kỳ tín hiệu quan trọng nào, Hạ Thần Hi không tắt trò chơi mà chỉ để nó chạy nền, để có thể nhanh chóng mở lại bất cứ lúc nào.

Đêm dần buông xuống.

Cơn buồn ngủ kéo tới khiến Hạ Thần Hi dần lịm đi. Do sau lưng vẫn còn bị thương nên anh không dám ngả người ngủ hẳn, chỉ khẽ điều chỉnh tư thế, nửa nằm nửa ngồi dựa vào chiếc gối, ý thức cũng dần mơ hồ…

Giữa đêm khuya, một vài hộ gia đình vì cơn đau kéo dài nên không thể ngủ được, đành mở to mắt thức canh. Họ thường xuyên quay đầu nhìn về cuối hành lang — nơi quái nhân từng xuất hiện — để đề phòng.

Chỉ cần quái nhân quay lại, họ sẽ lập tức đánh thức mọi người để bỏ chạy.

Nhưng đêm nay không xuất hiện điều gì đáng sợ như họ lo lắng. Hành lang yên tĩnh đến mức quỷ dị. Có thể là do đã uống thuốc kháng sinh, phần lớn mọi người chỉ sốt nhẹ, không còn sốt cao nguy hiểm như trước.

Duy chỉ có người bị thương nặng nhất, nếu không được cứu chữa kịp thời, e rằng khó mà qua khỏi hôm nay.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã tỉnh lại. Việc đầu tiên họ làm là bật điện thoại lên để kiểm tra tín hiệu.

Nhưng rất tiếc — dù là mạng di động hay wifi, vẫn đều hiển thị không thể kết nối.

Cảm xúc của các hộ gia đình lại một lần nữa rơi vào trầm lặng và tuyệt vọng. Dù tầng 4 có đủ nước và thực phẩm chống đỡ được nửa tháng, nhưng việc bị cô lập hoàn toàn khỏi thế giới, cùng với việc xung quanh ngập tràn thi thể và tử khí, đang từng giờ từng phút bào mòn tinh thần của họ.

Đến 9 giờ sáng, người kia lại nấu mì trứng cho mọi người, lần này còn thêm ít rau xanh.

Sau khi ăn xong, tinh thần mọi người được cải thiện phần nào. Có người nhịn không được mở lời:

“Các người nói xem… quái nhân kia thật sự sẽ không quay lại sao?”

“Mong là vậy. Nhưng dù sao thì cũng chẳng thay đổi gì được cả, chúng ta vẫn đang bị nhốt ở đây, chẳng đi đâu được.” — Người đàn ông mặc áo sơ mi bông có vẻ nóng nảy hơn trước, giống như một quả bom chỉ chờ châm ngòi.

Không ai lên tiếng đáp lại.

Trong tình thế này, chẳng ai muốn tranh cãi. Tinh thần và thể xác của mọi người đều đã mệt mỏi rã rời. Thà rằng giữ lại chút sức lực để chờ sương đen tan đi.

Dù họ cũng không chắc — sương đen liệu có thật sự biến mất không.

Người đàn ông kia thấy không ai đáp lời mình, càng thêm bực bội: “Mấy người đều câm hết à? Không biết mở miệng sao?!”

Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên:

“Cứ chờ thêm một chút nữa. Khi chưa tới giây phút cuối cùng… tuyệt đối không được từ bỏ.”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thấy người lên tiếng là cậu trai đã giành được sợi xiềng xích hôm qua. Sắc mặt Hạ Thần Hi tuy nhợt nhạt nhưng trong ánh mắt không hề có chút tuyệt vọng hay hoảng loạn.

Anh là người duy nhất trong số họ vẫn giữ được trạng thái tinh thần ổn định.

Hạ Thần Hi chống người dậy bằng cây sắt bên cạnh như dùng nạng. Một hộ gia đình không bị thương lập tức chạy tới đỡ:

“Chân cậu vẫn còn đang bị thương mà…”

“Tôi biết,” — Hạ Thần Hi gật đầu — “Tôi chỉ muốn xác nhận một việc.”

Anh nói tiếp: “Có thể giúp tôi đi tới chỗ cái cánh tay của quái nhân được không?”

Người hộ gia đình này vốn không chứng kiến toàn bộ sự việc đêm qua, nhưng đã sớm để ý đến phần cánh tay còn sót lại. Chỉ là hắn chưa rõ ai là người đã chém đứt nó.

Thấy Hạ Thần Hi nói năng nhẹ nhàng, thái độ bình hòa, người nọ dè dặt hỏi:

“Vậy… xin hỏi, là ai đã chém đứt cánh tay của nó?”

Hạ Thần Hi đáp: “Là tôi.”

Người hộ gia đình sững sờ, bước chân khựng lại, kinh ngạc nhìn Hạ Thần Hi — người với vẻ ngoài chẳng có chút dáng vẻ nào giống người có thể vung dao chém quái vật. Hắn lập tức trở nên hoang mang, không dám hỏi thêm gì nữa.

Hạ Thần Hi cũng không để ý tới biểu cảm đó, mà tập trung quan sát cánh tay kia. Anh dùng cây sắt cẩn thận chạm vào — không thấy có phản ứng.

Xem ra… rất có thể nó đã hoàn toàn mất đi uy hiếp.

Anh liền ngồi xuống, không chạm tay trực tiếp vào, mà cẩn thận quan sát từng chi tiết.

Dù đã trải qua một đêm, phần cánh tay vẫn y như lúc vừa bị chặt. Da khô quắt lại, chỉ như một lớp da mỏng bọc lấy xương. Các ngón tay dài, khớp xương lại sưng tấy dị thường, méo mó vặn vẹo.

Đáng chú ý nhất là bộ móng — không giống động vật với móng sắc nhọn, mà giống hệt móng tay người, chỉ có điều mang màu xám đen, giống như móng tay của xác chết.

Vết máu đen loang lổ trên sàn vẫn chưa khô hoàn toàn, tỏa ra mùi hôi tanh khiến người ta buồn nôn.

Hạ Thần Hi nín thở, kiểm tra một lượt thật nhanh rồi mới đứng dậy, nhờ người hộ gia đình đưa mình quay lại chỗ cũ.

Người hộ gia đình kia cũng tái mặt, tay hơi run. Một phần vì mùi máu, phần lớn là do tận mắt chứng kiến cái xác quái dị kia ở khoảng cách gần.

Sau khi về lại hành lang, Hạ Thần Hi khẽ gật đầu cảm ơn.

Người kia vội vàng lắc đầu lia lịa rồi lặng lẽ lùi về góc phòng, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân.

Hạ Thần Hi ngồi xuống, lại chìm vào suy tư.

Quái đản rốt cuộc là thứ gì? Nó từ đâu mà đến? Thế giới này, từ trước khi sương đen xuất hiện, liệu đã từng tồn tại những sinh vật như vậy chưa?

Quan trọng hơn nữa — tầng 4 dường như đã bị cách ly hoàn toàn khỏi bên ngoài. Dù đi kiểu gì, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại nơi này. Liệu điều đó có liên quan đến quái đản kia không?

Đột nhiên — một hộ gia đình kêu lớn:

“Điện thoại của tôi có tín hiệu rồi! Gọi được! Gọi được rồi!”

Hắn vừa khóc vừa cười như phát cuồng.

Những người khác lập tức sửng sốt.

“Thật sao? Thật sự có tín hiệu?!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play