Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Thời gian dần trôi, đã là ba giờ chiều. Hộ gia đình duy nhất còn có thể tự do hoạt động nấu chút mì cho mọi người, còn thả thêm một quả trứng gà.
Tận dụng lúc còn nóng, mọi người húp canh. Một vài người cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn đôi chút, nhưng không ai thật sự an tâm, luôn cách mỗi tiếng đồng hồ lại nhìn về phía cuối hành lang một lần.
Chạng vạng buông xuống, một số người vì quá mệt mỏi đã nằm xuống ngủ, trên người đắp một lớp chăn bông mỏng để tránh bị cảm lạnh.
Người bị thương nặng nhất vẫn còn hô hấp, điều này khiến mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hành lang yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Những người còn thức lúc này tâm trí đều rối loạn. Cảm giác như chỉ trong một ngày hôm nay, những gì đã trải qua còn kinh hoàng và hiểm nguy hơn cả cuộc đời họ gộp lại.
Cũng chính vào lúc này, Hạ Thần Hi mới lấy điện thoại ra, ánh sáng từ màn hình di động yếu ớt chiếu lên gương mặt anh. Anh nhấn mở trò chơi mang tên 【 nuôi dưỡng tình yêu】.
Màn hình lại tối đen một lúc, rồi từ từ hiện ra hình ảnh thủy mặc, sau đó là khung cảnh quen thuộc trong căn phòng trước đó.
Có lẽ do không gian phòng nhỏ, hình ảnh chiếc giường chiếm gần một phần ba màn hình. Nhân vật nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế cuộn mình trong chăn, trông vô cùng đáng thương.
Hạ Thần Hi cẩn thận quan sát, thử chạm nhẹ lên nhân vật.
Trò chơi không có bất kỳ phản ứng gì.
Tựa như trò chơi không cho phép người chơi tương tác với nhân vật lúc này. Hạ Thần Hi đành tạm gác lại việc đó, bấm vào chân dung ở góc phải phía trên màn hình.
【Tên người chơi: Hạ Thần Hi [Tên thật]】
【Giới tính: Nam】
【Sinh mệnh: 70 [Có cơn đau dạ dày nhẹ và một số tổn thương nhỏ trên cơ thể]】
【Kháng tính: 7】
【Trang bị: [Vũ khí kỳ dị đến từ sinh vật bí ẩn · Xiềng xích phanh thây], chú thích: Mỗi lần sử dụng sẽ khiến một bộ phận cơ thể ngẫu nhiên chịu tổn thương nhẹ. Nếu sử dụng quá nhiều lần, cơ thể sẽ tổn thương nghiêm trọng và không thể hồi phục như cũ】
【Danh hiệu: [Lực Lớn Vô Cùng · Cấp một]】
Hạ Thần Hi chăm chú đọc những dòng thông tin, trong lòng không khỏi chấn động.
Quả nhiên, trò chơi này có liên hệ trực tiếp đến hiện thực. Sinh mệnh của anh từ 90 đã giảm còn 70, thêm vào đó là trạng thái tổn thương nhẹ.
Nhưng điều khiến Hạ Thần Hi chú ý nhất chính là phần trang bị.
Vũ khí đến từ sinh vật kỳ dị.
Hóa ra tên quái vật dị dạng kia là một loại sinh vật kỳ quái chưa rõ nguồn gốc.
“Quái đản”… trong ấn tượng của anh luôn là từ ngữ dùng để chỉ thứ gì đó hoang đường và quái dị. Mà ngẫm lại, đúng là tên quái vật kia rất phù hợp với hai chữ đó.
Ngoài ra, trò chơi còn mang đến cho Hạ Thần Hi một thông tin quan trọng: anh có thể sử dụng xiềng xích phanh thây này, nhưng phải trả giá là những tổn thương cơ thể sau mỗi lần dùng.
Sử dụng quá nhiều, cơ thể thậm chí sẽ hỏng hoàn toàn.
Hạ Thần Hi có cảm giác như mình đang chơi một trò chơi sinh tồn phiên bản thực tế.
Và xiềng xích này, chính là vũ khí anh cướp được từ một con Boss mạnh, dù có tác dụng phụ, nó vẫn là thứ vũ khí duy nhất anh có thể dùng để bảo vệ bản thân.
Dù sao thì... thứ quan trọng nhất vẫn là trò chơi thần bí trong tay anh. Đây mới là nền tảng sống còn để tồn tại trong thế giới hỗn loạn này.
Dù... bản chất của trò chơi lại là một trò yêu thích dưỡng thành.
Hạ Thần Hi tắt phần thông tin cá nhân, cảm thấy cảm xúc rất khó diễn tả, rồi lại chọc chọc vào màn hình nơi nhân vật nhỏ đang nằm.
Đột nhiên, nhân vật nhỏ khẽ động đậy.
Hạ Thần Hi lập tức dừng tay, nghiêm túc dõi theo từng chuyển động trên màn hình, không dám bỏ sót chi tiết nào.
Anh phải dùng thái độ nghiêm cẩn nhất, nghiêm túc hơn cả lúc học bài hay chơi game, để đối đãi với trò chơi này.
Bởi vì chơi trò chơi, chính là cứu lấy chính mình.
Nhân vật nhỏ khẽ run hàng mi, từ từ mở mắt, rồi ngồi dậy. Gương mặt quá đỗi xinh đẹp vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vô cảm, phảng phất một tầng u ám.
Chợt, ánh mắt nhân vật lướt qua miếng băng cá nhân dán trên tay mình, đồng tử thoáng co lại.
Ngay sau đó, Nhóc con bật dậy, bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách trong căn phòng.
Nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, không hề có dấu hiệu bị người khác mở ra.
Nhân vật nhanh chóng bước đến trước cửa, ngồi xổm xuống quan sát gì đó rất cẩn thận, nét mặt ngày càng trầm lắng.
Hạ Thần Hi vừa bối rối vừa tò mò, thử dùng tay kéo hình ảnh để phóng to.
Không ngờ trò chơi lại thực sự có tính năng phóng đại cực chi tiết – từng vân gỗ trên sàn nhà hiện rõ, thậm chí còn thấy cả bụi bặm và một sợi tóc bị kẹp trong khe cửa.
Nếu không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ bỏ sót.
Hạ Thần Hi lặng người.
‴ Nhóc con này... có phải hơi quá thông minh không?‷
Chỉ vì một miếng băng cá nhân trên tay mà có thể nghi ngờ trong phòng từng có người đột nhập?
Khó trách sắc mặt lại u ám đến thế.
Mà chuyện này cũng có nghĩa, việc Hạ Thần Hi muốn tăng giá trị yêu thích với nhân vật nhỏ, e là sẽ càng thêm khó khăn.
Đặc biệt là hiện tại không thể tương tác trực tiếp với nhân vật. Biết đâu chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực về sau.
Hạ Thần Hi vô cùng lo lắng.
Còn nhân vật kia, sau khi nhìn miếng băng cá nhân trên tay thêm vài giây, bất ngờ hạ tay xuống, khoác áo rồi rời khỏi phòng.
Hạ Thần Hi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
‴Hở? Nhóc con… đi rồi?‷