Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Chàng trai bị mắng không kìm được, lùi lại vài bước theo bản năng, ấp úng giải thích:

“Cậu, tôi… tôi thật sự quá sợ hãi…”

Người đàn ông mặc áo sơ mi bông, ngực phập phồng vì giận dữ, tiện tay chộp lấy con dao găm gần đó rồi ném qua, quát lớn:

“Sợ hãi? Ai mà không sợ? Nhưng tụi tôi chẳng ai rút lui cả, cậu ——”

Chàng trai kia mặt tái mét, môi run lên bần bật, một lời cũng chẳng thốt ra nổi.

Trong lòng tràn ngập hổ thẹn và day dứt, như thể bị chính lương tâm mình trừng phạt.

Lúc này, một nam hộ gia đình thuộc nhóm chia đội số 37 lên tiếng cắt ngang:

“Được rồi, hắn trốn trong phòng cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”

Hắn là một trong số ít những người còn giữ được bình tĩnh, tính cách cũng trầm ổn, điềm đạm.

Người đàn ông mặc áo sơ mi bông cười gằn, rõ ràng vẫn còn tức:

“Tốt chỗ nào chứ?”

Người kia nhẫn nại giải thích:

“Hiện tại ai cũng bị thương. Chúng ta cần người giúp băng bó, nếu không cứu viện chưa tới thì đã chết vì nhiễm trùng rồi.”

Người áo sơ mi bông trầm mặc một lúc, sau đó bật cười chua chát:

“Nghe cậu nói vậy… đúng là chuyện tốt thật.”

Chàng trai bị mắng biết rõ mình đã sai, đứng ngây ra không biết phải làm gì. Mãi đến khi một nam hộ gia đình trẻ tuổi, làn da trắng nõn lên tiếng:

“Làm phiền cậu đến phòng 305 một chuyến. Trên ghế sofa và trong tủ có một hộp y tế.”

Nói xong, hắn rút chìa khóa trong túi áo ra, đưa qua.

Chàng trai như bị kim châm dưới mông, vội vàng nhận lấy chìa khóa, không dám ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt những người còn lại.

Những thi thể nằm bất động trên nền đất kia, dường như đang lặng lẽ nói với hắn ta:

Hắn còn sống… là vì họ đã dùng mạng sống đổi lấy.

Áp lực ấy nặng đến mức mỗi giây tồn tại đều trở thành cực hình. Hắn ta không dám nán lại thêm nữa, xoay người chạy vội đi.

Hành lang nhanh chóng trở lại yên ắng.

Người đàn ông mặc áo sơ mi bông khẽ nhổ ra một ngụm máu trong khoang miệng, không còn tức giận như trước. Hắn cũng không tiếp tục nhắc lại chuyện cũ, giọng điệu giờ đây bình thản không chút cảm xúc:

“Không biết liệu chúng ta có thể cầm cự đến khi cứu viện tới hay không.”

“Chắc chắn sẽ tới.” Người vừa đưa chìa khóa trầm giọng nói.

Những người khác vẫn im lặng. Không phải vì họ không muốn nói, mà bởi vì thở thôi cũng đã tiêu hao hết chút sức lực còn sót lại.

Tình trạng của Hạ Thần Hi cũng chẳng khá hơn là bao. Chân phải gần như mất cảm giác, lưng đau nhức dữ dội. May mắn là hai tay chỉ bị rách da, chưa tổn thương đến xương.

Anh đưa tay mò trong túi áo, tìm được chiếc điện thoại di động. Cảm giác lạnh băng truyền tới ngón tay khiến anh nhẹ nhõm thở ra:

‴Điện thoại vẫn còn.‷

Đồng thời, trong lòng anh cũng dấy lên một nỗi tò mò mãnh liệt về trò chơi kia.

‴Tại sao trò chơi đó lại xuất hiện trong điện thoại mình? Nó có liên quan gì đến màn sương đen bao trùm thế giới? Và cả sự kiện vừa rồi nữa…‷

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghiên cứu.

Hạ Thần Hi cố gắng ép bản thân ngừng suy nghĩ.

Ước chừng ba phút sau, chàng trai kia đã quay lại với một hộp y tế trong tay.

“Trước hết kiểm tra xem còn ai sống không, rồi băng bó cầm máu cho người bị thương nặng.” Người đưa chìa khóa lên tiếng chỉ huy.

Chàng trai lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nén sợ hãi tiến về phía người nằm gần nhất.

Người đó nằm nghiêng dưới đất, khuôn mặt khuất khỏi tầm mắt. Hắn ta rụt rè đưa tay lật người kia lại, vừa nhìn thấy gương mặt tái nhợt không chút sinh khí thì lập tức biến sắc.

Dù vậy, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, run rẩy đưa tay đặt lên mũi đối phương, cảm nhận trong chốc lát rồi nghẹn ngào nói:

“Anh ấy… không còn thở nữa.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề trong lòng.

Buồn bã. Xót xa. Hụt hẫng.

Rõ ràng mới lúc trước còn kề vai chiến đấu, vậy mà giờ đây… chỉ còn lại thi thể lạnh băng.

Cứ như đang sống trong một giấc mơ hoang đường.

“Kiểm tra những người còn lại đi.” Nam hộ gia đình da trắng lên tiếng.

Chàng trai gật đầu khó khăn, ép bản thân tiếp tục.

Trên mặt đất còn tám người nằm bất động. Trong đó, bảy người đã không còn dấu hiệu sự sống.

Chỉ còn một người thoi thóp thở, nhưng bị thương nặng ở nội tạng – muốn sống buộc phải được đưa vào viện cấp cứu ngay.

Nhưng bọn họ đang bị nhốt trong tòa nhà này, đến cửa khu cũng không bước ra nổi.

“Lấy cho anh ấy một tấm chăn, tránh bị nhiễm lạnh. Giờ chỉ có thể chờ đợi.” Người chia đội số 37 thở dài nói.

Vì phần lớn đều không thể di chuyển, nên chỉ còn chàng trai kia lo xử lý vết thương cho mọi người.

Lúc này, không ai để tâm băng bó có đúng cách hay không, chỉ biết cố gắng chịu đau để tiếp tục sống.

Người bị gãy xương thì dùng ván ép cố định để tránh tổn thương nặng hơn.

Tất cả đều uống thuốc kháng viêm, đề phòng nhiễm trùng và sốt.

Riêng người bị thương nặng nhất – người đang bất tỉnh – do không thể ép uống thuốc, lại bị nội thương, mọi người cũng không dám mạo hiểm, chỉ đành để anh ta nằm yên, hạn chế di chuyển tối đa.

Sau khi xử lý xong, lại thêm một giờ trôi qua.

Ai nấy đều thấp thỏm, liên tục ngó về phía cuối hành lang.

Mười phút nữa lại trôi qua…

Cuối cùng, có người không chịu nổi sự căng thẳng trong lòng, lẩm bẩm nói:

“Nó… sẽ không quay lại nữa chứ?”

Không ai trả lời.

Hạ Thần Hi hiểu rất rõ cảm giác của họ. Anh im lặng, chỉ quay đầu nhìn sợi xiềng xích nằm ở góc tường.

Sợi xích to bằng ngón tay, dài chừng một mét. Nhưng khi anh nhấc lên, lại thấy không nặng như tưởng tượng.

‴Không đúng… lẽ ra nó phải rất nặng mới đúng.‷

Lúc ấy, anh đã kích hoạt danh hiệu, nhận được buff 【Lực lớn vô cùng · Một bậc】, nên mới có cảm giác nhẹ như vậy.

Để xác nhận lại suy đoán, Hạ Thần Hi cầm đoạn xiềng xích lên, âm thầm ước lượng.

Ước chừng nặng khoảng ba mươi cân.

Sợi xích này dường như được làm từ hợp kim sắt pha vật liệu đặc biệt. Trên bề mặt lờ mờ hiện lên vài vết đỏ nâu kỳ dị.

Nhìn sợi xích ấy, Hạ Thần Hi bỗng nhớ đến một thứ gần đó — một nửa cánh tay, thon dài đến mức cứ ngỡ là que sắt.

Thứ này tuyệt đối không phải của con người.

Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ dị gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ tồn tại những người tiến hóa ngược, mọc lông như thú.

Nhưng tuyệt đối không có ai mà máu lại đen sì, còn tanh đến phát nôn như vậy.

Mùi máu ấy đến giờ vẫn còn tràn ngập trong hành lang. Nhưng vì ai nấy đều bị thương, không thể rời đi, đành ngồi đó chịu đựng.

Thậm chí có người đã phải đeo khẩu trang để giảm bớt cảm giác buồn nôn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play