Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Thẳng đến khi chỉ còn 50 giây cuối cùng, Hạ Thần Hi mới bắt được một cơ hội đánh lén hiếm hoi. Anh lập tức lao tới, dốc toàn lực bổ mạnh về phía cánh tay của quái vật.
“Rắc—”
Một tiếng giòn vang lên.
Có lẽ vận may cũng đang đứng về phía anh, vị trí cậu định chém là phần cánh tay, nhưng quái vật lại bản năng tránh sang một chút — khiến nhát chém ấy trúng ngay khớp nối.
Vị trí đó yếu hơn rất nhiều, Hạ Thần Hi lần này mạnh tay chém thẳng, cánh tay cùng một nửa xiềng xích bị cắt đứt rơi xuống nền gạch.
Lượng máu đen đặc sệt từ chỗ vết thương ào ào tràn ra, nhuộm đen nền hành lang trắng toát.
Kèm theo đó là mùi máu tanh nồng nặc đến nghẹt thở.
Không ai còn kịp để ý đến máu dưới chân.
Quái vật rống lên giận dữ, phát cuồng như dã thú, trực tiếp đánh bay tất cả mọi người — bao gồm cả Hạ Thần Hi. Sau đó, nó lao về phía sợi xiềng xích đang nằm trên mặt đất.
Mọi người nằm rạp dưới đất, sắc mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng.
Xong rồi... Không ngờ đến cuối cùng vẫn thất bại…
Có người mắt đỏ hoe gào lên:
“Giết ta đi! Mau tới giết ta, cái đồ quái vật điên loạn này!”
Hạ Thần Hi đếm ngược trong lòng.
5 giây.
Anh dồn chút sức lực cuối cùng, bật dậy như tên bắn, lao lên trước một bước, chộp lấy sợi xiềng xích và ôm chặt vào lòng.
Quái vật lập tức khựng lại.
Nó đứng yên, không tiến thêm bước nào, chỉ trừng trừng nhìn anh với ánh mắt lạnh như băng, oán hận tột cùng.
Cánh tay của nó tuy đã phế, nhưng vẫn còn sức mạnh để giết chết bất cứ ai ở đây. Thế nhưng nó không hề động đậy, chỉ đứng đó, ánh mắt tràn đầy sát khí dán chặt vào Hạ Thần Hi.
Mọi người toàn thân căng cứng, máu như đông cứng lại, không dám thở mạnh.
Hành lang trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Ngay cả người vừa nãy còn gào khóc đòi chết, lúc này cũng im bặt, gương mặt trắng bệch, chỉ biết lặng lẽ ngồi yên chờ chết.
Hạ Thần Hi cố nén sự sợ hãi do ánh mắt quái vật mang đến, ôm chặt xiềng xích không nhúc nhích.
Anh đang đánh cược.
Đánh cược rằng suy đoán của mình là đúng.
Nếu sai, thì anh — và tất cả mọi người ở đây — sẽ chết.
Bởi vì hiện tại, anh không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa.
Không rõ bao lâu đã trôi qua, quái vật khẽ động đậy, ánh mắt tràn đầy không cam lòng liếc nhìn xiềng xích trong tay Hạ Thần Hi, rồi nhanh chóng biến mất vào cuối hành lang.
Nó không quay lại.
Mọi người nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt ngơ ngác, bàng hoàng, không ai nói nên lời. Không có tiếng mừng rỡ, cũng chẳng ai bật khóc vì sống sót, chỉ là tràn đầy hoài nghi và khó tin.
“...Nó… nó có quay lại giết chúng ta nữa không?” Một người đột nhiên lên tiếng.
Câu hỏi ấy khiến ai nấy run lên, vẻ mặt trở nên hoảng sợ hơn.
“Hẳn là... sẽ không.”
Mọi người quay đầu nhìn theo giọng nói — là người đã dùng vũ khí chém đứt tay quái vật. Bọn họ không rõ có nên tin hay không, ánh mắt đầy do dự.
Có người cố gắng ngồi dậy, nén đau thở dốc hỏi:
“Cậu... làm sao biết?”
Chỉ một câu thôi, trán người đó đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Tất cả đều im lặng chờ câu trả lời từ Hạ Thần Hi.
Anh đưa mắt nhìn sợi xiềng xích trong ngực, bình tĩnh nói:
“Vì tôi đã cướp được vũ khí của nó. Nó không còn cách nào để giết người nữa, nếu không thì vừa rồi đã chẳng rời đi.”
Không ai đáp lại, nhưng trong lòng mọi người, lời nói đó như thắp lên tia hy vọng sống sót cuối cùng.
Chàng trai mặc sơ mi bông ánh mắt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:
“Hy vọng cậu đúng... tôi thật sự muốn sống sót.”
Đúng lúc ấy, một cánh cửa mở hé, lộ ra một gương mặt thấp thỏm, hoảng loạn.
Người kia vừa nhìn thấy đám người nằm ngổn ngang trong hành lang, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng muốn đóng cửa lại.
Người gần cửa nhất đột ngột gào lớn:
“Ai đó?! Ra đây cho tôi!”
Cả hành lang giật mình.
Lúc này họ mới phát hiện ra — có một người vẫn trốn trong phòng từ đầu đến giờ, định âm thầm chuồn đi.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn phức tạp vô cùng — có phẫn nộ, có khinh miệt.
Khi mọi người liều mạng chiến đấu để giành lấy hy vọng sống, ngay cả những cô gái yếu ớt cũng không đứng ngoài, thì người đàn ông này lại chọn cách trốn tránh.
Chỉ một chút nữa thôi, toàn bộ mọi người đã có thể bị giết sạch.
Kẻ đó lủi thủi bước ra, vừa áy náy vừa sợ hãi, không biết phải giấu mặt vào đâu cho đỡ nhục.
Hạ Thần Hi nhận ra hắn — chính là kẻ trước đó từng lên tiếng oán trách anh. Cẩn thận nghĩ lại thì, đối phương hành động như vậy cũng không bất ngờ.
“Vì sao cậu lại trốn đi? Lúc tất cả chúng tôi gần như đã bỏ mạng để giữ lấy chút hy vọng sống sót, cậu lại có thể yên tâm hưởng thụ sự an toàn mà người khác dùng cả mạng sống đánh đổi cho mình sao?!!”
Chàng trai mặc sơ mi bông vốn tính nóng, bất chấp vết thương trên người, lập tức quát thẳng mặt kẻ đó không chút nể nang.