Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Sơ mi trắng liếc nhìn Hạ Thần Hi, cố gắng xoa dịu:

“Lúc nguy nan sinh tử, mấy chuyện nhỏ này cũng đừng tính toán làm gì.”

Trong lòng Hạ Thần Hi vẫn có cảm giác khó chịu, anh hơi cau mày nhưng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ né tránh hai người kia.

Sơ mi trắng thoáng ngây người, hoàn toàn không ngờ anh sẽ né sang một bên như vậy, thậm chí không nể mặt một chút nào. Trong lòng hắn thoáng dâng lên chút bực bội.

Lần này hắn không tìm Hạ Thần Hi nữa mà học theo anh, bước vào phòng 410, muốn tự mình tìm chút manh mối.

Lúc này, Hạ Thần Hi tìm một chỗ yên tĩnh, bắt đầu sắp xếp lại các đầu mối trước mắt.

Nếu theo lẽ thường để suy đoán, việc quái nhân tấn công phòng 409 và giết chết một người trong đó — nhất định là có nguyên nhân.

Thế nhưng hai người may mắn sống sót kia đều khẳng định lúc đó không ai làm gì cả, vậy mà người thứ ba đã chết một cách khó hiểu.

Khả năng họ nói dối rất thấp.

Bởi vì, đối mặt với một con quái vật khủng khiếp và mạnh mẽ như thế, đa số người chỉ biết hét toáng lên hoặc sợ hãi giơ tay lên che chắn bản thân. Chỉ có số ít người mới dám phản kháng.

Nhưng khi Hạ Thần Hi bước vào phòng 409, ngoài đống thi thể rải rác khắp sàn ra, anh còn phát hiện trong phòng có vài vật dụng phòng thân nằm cách xa thi thể.

Quan trọng hơn, bốn món đồ này không hề có dấu hiệu từng được sử dụng hay hư hại do va chạm.

Từ đó có thể thấy, lúc ấy cả ba người căn bản không phản kháng.

Một điểm then chốt khác là: trước đó quái vật từng vào phòng 306 và 309 — cả hai đều có người ở.

Nhưng ở phòng trước, nó không giết ai.

Ở phòng sau, nó lại giết một người.

Tất cả điều này thoạt nhìn vô cùng phi lý.

Nhưng nếu đặt mọi việc trong bối cảnh của một trò chơi kinh dị sinh tồn, vậy hành vi của quái vật lại có thể có quy luật.

Hạ Thần Hi bắt đầu nghi ngờ: tất cả chuyện này có thể bắt nguồn từ việc cánh cửa phòng 410 không được khóa lại, nên mới dẫn đến bi kịch phía sau.

Hai phòng đều có người, nhưng sự khác biệt duy nhất là quái vật dễ dàng mở được một cánh cửa — chính là phòng 410.

Căn phòng đó không khóa, nên nó vào được.

Và khi không tìm thấy mục tiêu giết chết của mình, nó đã giết tạm một người trong phòng.

Đó có thể là lý do vì sao dù có ba người trong phòng, cuối cùng chỉ một người chết.

Tuy nhiên, vẫn còn một điểm nghi vấn chưa có lời giải.

Hạ Thần Hi chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức chạy đến chỗ mọi người đang tụ tập, hỏi:

“Có ai biết người bị giết thuộc hộ gia đình nào không?”

Câu hỏi của anh khiến đám người đang hoảng loạn lập tức tỉnh táo hơn, có người vội vàng hỏi:

“Cậu phát hiện được gì sao? Có manh mối gì hữu ích à?”

“Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.” Hạ Thần Hi đáp.

Không ai lúc này còn cố tình gây sự hay đòi hỏi thông tin từ anh, tất cả đều phối hợp suy nghĩ một hồi nhưng không ai nhớ ra người đó ở phòng nào.

Cuối cùng, mọi người quyết định tự báo số phòng của mình, dùng phương pháp loại trừ để tìm đáp án.

Bắt đầu từ phòng đầu tiên ở tầng bốn.

Có người hỏi:

“Vậy, ai là hộ gia đình phòng 401?”

Không gian lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn nhau, qua vài giây vẫn không ai lên tiếng.

Hạ Thần Hi lập tức hiểu ra điều gì đó.

Quái nhân mỗi lần xuất hiện đều công kích các phòng số chẵn, và sẽ giết chết người tương ứng trong những căn phòng đó.

Nhưng nếu không tìm được mục tiêu cần giết, nó sẽ bỏ qua và biến mất.

Ngược lại, nếu phòng không khóa, nó vào được và trong tình huống không thấy người cần giết, nó sẽ có quyền giết ngẫu nhiên một người trong phòng.

Mà thứ tự giết người đó — rất có thể được xác định dựa trên số phòng.

Nói cách khác — người chết là hộ gia đình phòng 401.

Rắc rối là: tầng bốn có mười phòng, trong đó chỉ có năm phòng số chẵn. Đến giờ, tất cả các phòng số chẵn đều đã bị quái vật công kích hoặc đột nhập.

Chỉ còn lại vài phòng số lẻ.

Vậy thì, lần kế tiếp… quái vật sẽ tấn công số lẻ hay số chẵn?

Trong lòng Hạ Thần Hi càng thêm bất an.

Tất cả những gì cậu vừa mới suy luận — rất có thể sắp trở nên vô dụng.

Lúc này, nhiều người cũng dần nhận ra.

Nếu không ai đứng ra nhận là hộ gia đình phòng 401, thì người đã chết trong phòng 409 chính là từ căn hộ 401.

Ngay lập tức, như chợt tỉnh ngộ, sơ mi trắng xông tới đánh người ở phòng 410, hận không thể đánh chết đối phương tại chỗ.

Những người khác hoảng hốt, lập tức chạy tới can ngăn:

“Anh làm gì đấy?!”

“Giờ phút này rồi còn muốn đánh nhau?!”

Mấy người vội vàng giữ chặt sơ mi trắng.

Người ở phòng 410 không hề đề phòng, bị đánh ngã lăn ra đất, đầu óc choáng váng, không thể gượng dậy nổi.

Sơ mi trắng giống như một con thú bị dồn vào đường cùng, nghiến răng nghiến lợi hét lên:

“Các người biết cái gì?! Nếu không phải hắn lúc đó không khóa cửa, thì quái vật đâu có đột nhập được vào phòng 409?! Giờ hay rồi, chúng ta chết cả lũ!”

“TẤT CẢ CHÚNG TA ĐỀU TOANG RỒI!”

Ban đầu còn có người trách sơ mi trắng quá kích động, nhưng sau khi nghe những lời ấy, ai nấy đều sửng sốt. Vẻ mặt liên tục thay đổi, cuối cùng trở thành nghi ngờ và sợ hãi.

“Ý… ý anh là sao?” Có người run giọng hỏi.

Sơ mi trắng hất tay những người đang giữ mình ra, cười lạnh:

“Dùng đầu suy nghĩ chút đi! Tại sao quái vật không tấn công phòng 406 lúc trước? Là vì những phòng đó đều khóa cửa! Chỉ có phòng 410 là không khóa!”

“Không đúng… phòng 408 cũng không có người, mà có thấy gì đâu?” Có người phản bác.

Sơ mi trắng cảm thấy những người này thật ngu ngốc, dù tức đến mức muốn mắng cũng cố nhịn, chỉ nói:

“Không thấy cửa phòng 408 bị phá một lỗ à? Chỉ có 410 là nguyên vẹn!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play