Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, chú ý đến 410 là căn phòng duy nhất bị quái vật xông vào mà cửa không hề có dấu hiệu bị phá.

Không khí trầm mặc bao trùm. Một người khẽ giọng hỏi:

“Vậy… tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Có phải tất cả các phòng đều không còn an toàn nữa?”

“Chúng ta hoàn toàn không thể đánh bại con quái vật kia, hiện tại cũng không có bất kỳ tín hiệu nào để cầu cứu. Chẳng lẽ… thật sự phải ch·ết ở đây sao?”

Hạ Thần Hi im lặng không đáp.

Trong lòng anh dâng lên một tia hối hận mơ hồ.

Anh không ngờ rằng, sau khi quái vật xâm nhập thành công vào một phòng, nó lại còn có thể có thêm một cơ hội gi·ết người.

Lẽ ra lúc đó phải nhắc nhở người ở phòng 410 khóa cửa.

Nhưng giờ có hối hận cũng vô ích.

Có người quay sang nhìn anh, mang theo chút hy vọng:

“Cậu… còn cách nào không?”

Hạ Thần Hi mím môi, khẽ lắc đầu:

“Xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp.”

Hiện tại, dù là phòng nào cũng có thể trở thành mục tiêu.

Một số người ánh mắt tối sầm, tuyệt vọng phủ đầy đôi đồng tử.

Bỗng có người trong im lặng tột cùng đột ngột bùng phát:

“Nếu không được… thì chúng ta liều mạng với nó đi! Nhiều người như vậy cùng lao lên, chẳng lẽ không thể gi·ết nó sao?!”

“Gi·ết… gi·ết người?” Có người rùng mình hỏi lại.

Người kia đáp:

“Con quái vật đó rõ ràng không phải con người! Chúng ta không gi·ết nó, nó sẽ gi·ết chúng ta. Đây là phòng vệ chính đáng, có gì sai?!”

Trong bầu không khí tuyệt vọng, nhiều người cắn răng, dần đưa ra quyết định:

“Nó bất tử thì chúng ta ch·ết. Vậy liều mạng với nó còn hơn!”

Tuy vậy, một vài người vẫn lộ vẻ sợ hãi.

Họ e rằng nếu phản kháng không thành, lại còn chết thảm hơn.

So với việc chiến đấu, họ thà ẩn nấp, đánh cược rằng mình không bị chọn làm mục tiêu.

Biết đâu may mắn sống sót tới khi làn sương đen bên ngoài tan biến, thì sẽ được cứu?

Sơ mi trắng cũng ôm suy nghĩ này, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra đầy quyết tâm, giả vờ như sắp liều chết với quái vật cùng những người còn lại.

Thấy vậy, những người còn lại càng không dám nói thật, sợ chưa bị quái vật gi·ết thì đã bị mấy tên hộ gia đình đỏ mắt kia xông tới đánh ch·ết trước rồi.

Về phần người ở phòng 410 từng bị đánh, tuy ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía sơ mi trắng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nhịn xuống, không lên tiếng.

Rất nhanh sau đó, mọi người lại một lần nữa tản ra, cố tìm thêm những công cụ có thể thực sự gi·ết được quái vật.

Có người mài sắc dao phay, dùng dây buộc chặt với ống sắt làm vũ khí tầm xa.

Có người phá cả tủ phòng cháy, lấy ra rìu cứu hỏa.

Thậm chí mấy nữ sinh cũng tìm những món vũ khí nhẹ hơn, dễ cầm tay.

Hạ Thần Hi trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác, đành làm như họ – tìm vũ khí để phòng thân.

“Kia… mấy căn phòng không có người ở, có cần khóa cửa không?” Có người hỏi.

“Khóa hết đi, để phòng bất trắc.” Người khác đáp.

Hạ Thần Hi không nói gì, chỉ lặng lẽ trầm tư.

Chẳng mấy chốc, thời gian lại trôi đến giờ kế tiếp.

Mọi người chia thành từng nhóm nhỏ ba người, ẩn mình trong các phòng khác nhau.

Nếu quái vật thật sự tấn công một phòng nào đó, tất cả sẽ lập tức xông ra hỗ trợ bao vây tiêu diệt.

Một người đàn ông tầm ngoài 30 tuổi liếc nhìn mọi người, trầm giọng nói:

“Tôi biết… có người chắc chắn sẽ không định xông ra hỗ trợ. Nhưng đừng quên, nếu người khác ch·ết hết, chúng ta còn lại sẽ càng không có cơ hội phản kháng. Tới lúc đó… thật sự chỉ có thể chờ ch·ết. Đừng ôm hy vọng viển vông nữa.”

Những ai bị nói trúng tim đen ánh mắt thoáng lóe lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn định.

Lúc này, toàn bộ các phòng trống đều đã được khóa trái.

Chỉ còn lại vài căn dùng để ẩn thân.

Hạ Thần Hi đang ẩn trong phòng 406, cùng hai người khác tạo thành một nhóm.

Hai người kia tinh thần vô cùng căng thẳng, siết chặt vũ khí, dựa vào cửa lắng nghe từng tiếng động bên ngoài.

Hành lang yên tĩnh như tờ.

Hạ Thần Hi cụp mắt, biểu cảm bình tĩnh nhưng lông mày lại vô thức nhíu chặt – như đang rối loạn vì một điều gì đó chưa thể lý giải.

Cho đến khi âm thanh lạch cạch của xiềng xích vang lên nơi hành lang.

Chưa đầy một giây sau, tiếng cửa bị phá vỡ đột ngột vang lên.

Từ phía xa vọng tới tiếng kêu cứu xé lòng:

“Chúng tôi ở phòng 402! Mau tới cứu!”

Hạ Thần Hi lập tức ngẩng đầu, hai người kia sửng sốt một chút.

Anh nhanh chóng lao đến cửa, vặn chốt mở, xông ra ngoài.

Hai người còn lại cũng lập tức đuổi theo.

Đồng thời, mấy cánh cửa khác trong hành lang cũng đồng loạt bật mở.

Nhưng vừa chạy được vài bước, tiếng la hét thảm thiết đã vang lên từ 402:

“A ——! Đừng lại gần! Đừng ——”

Mấy giọng nói… đột ngột biến mất hoàn toàn.

Hành lang lại trở về sự tĩnh mịch chết chóc.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Những người vừa bước ra đứng chết lặng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, tim thắt lại.

Trong phòng 402 có ba hộ gia đình, toàn bộ là nam thanh niên, còn có vũ khí trong tay, vậy mà chỉ trong chưa đầy ba giây… tất cả đều đã ch·ết?!

Ngay sau đó, cánh cửa 402 từ từ mở ra.

Một chiếc chân dài ngoẵng bước ra – là con quái vật kia.

Tiếng xiềng xích lại vang lên.

Có người lập tức rút lui, lùi nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại, ôm tia hy vọng mong manh – lỡ như quái vật sẽ không tiếp tục gi·ết người nữa?

Hạ Thần Hi hiểu rõ lúc này cứu người là đã quá muộn, lao ra chỉ càng thêm nguy hiểm.

Anh nhanh chóng kéo hai người kia trở lại phòng 406, khóa chặt cửa.

Hai người kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí không còn đứng vững nổi.

Toàn bộ đám người bị biến cố vừa rồi dọa cho mặt mày tái nhợt như tờ giấy, nhưng lại không thể không ghé sát tai vào cửa, lắng nghe từng âm thanh bên ngoài.

Tại phòng 407, một hộ gia đình vốn có tính nhút nhát giờ đây gắt gao bịt miệng mình lại, không dám bật ra tiếng khóc nào.

Tinh thần hắn như một sợi dây căng đến cực điểm, chỉ chờ thời khắc đứt gãy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play