Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Nhưng phải đợi đến chừng mười phút, sau khi chắc chắn quái nhân kia hoàn toàn biến mất, hành lang mới đột nhiên vang lên tiếng khóc lẫn tiếng hét:
“Chết người! Chết người rồi!”
Hạ Thần Hi nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quả nhiên đã có chuyện xảy ra.
Anh nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy hai người đang quỳ dưới hành lang.
Cả hai đều dính đầy máu, trông như vừa bị thương nặng. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, máu trên người bọn họ dường như là bị văng lên quần áo, chứ không phải từ vết thương của chính họ.
Ngoài ra, anh còn chú ý thấy cửa phòng 409 có dấu hiệu bị phá hỏng.
Trong khi đó, phòng 410 lại hoàn toàn nguyên vẹn.
Sao lại như vậy?
Hạ Thần Hi bước vào phòng 409, đồng tử hơi co lại.
Trên sàn là những phần thi thể bị xé nát vương vãi, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà và vương vãi khắp quần áo lẫn cơ thể nạn nhân.
Thi thể kia nằm nghiêng trên nền gạch lạnh lẽo, đồng tử trợn trừng, biểu cảm vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng.
Tựa như đến giây phút cuối cùng, hắn ta vẫn không thể tin nổi mình sẽ bị quái nhân đó giết chết một cách tàn nhẫn đến vậy.
Hạ Thần Hi lặng lẽ lui ra.
Lúc này, các phòng khác cũng đồng loạt mở cửa. Mọi người vội vàng chạy đến, vừa thấy thi thể trong phòng 409, không ít người chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ tại chỗ.
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp hành lang.
Mọi người hoảng hốt, bất an, nhưng phần nhiều lại là hoang mang khó hiểu.
“Chuyện quái gì thế này?!”
“Không phải nói nó chỉ giết người ở phòng 410 sao? Tại sao người trốn trong 409 lại chết?”
Nhưng sự thật là—người chết lần này lại ở trong phòng 409, điều này hoàn toàn khác với những lần trước.
Càng kỳ quái hơn, quái nhân kia rõ ràng có thể giết chết cả ba người trong phòng đó, vậy mà nó lại tha cho hai người còn lại.
Có người nhíu mày suy đoán, đưa ra một giả thuyết:
“Có thể người đó đã làm gì khiến quái nhân bị kích thích, nên mới bị nó giết?”
“Nghe cũng hợp lý.”
Dù sao thì, hai người sống sót hiện giờ đang nắm giữ thông tin vô cùng quan trọng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, chỉ là hiện tại cả hai vẫn đang hoảng loạn tột độ, tựa như chưa thể hoàn hồn sau cảnh tượng vừa rồi.
Cũng dễ hiểu thôi—đây không giống những người chỉ nhìn thấy xác chết sau khi sự việc đã qua. Hai người này là tận mắt chứng kiến quái nhân ra tay.
Hình ảnh ấy chắc chắn cực kỳ kinh hoàng, đủ để đẩy người yếu tim đến bờ vực phát điên.
May thay, vài phút sau, họ cũng dần tỉnh táo lại.
Một người trong đó nghẹn ngào nói:
“Tôi… chúng tôi ba người vẫn luôn ở trong phòng, chẳng ai làm gì cả. Tôi cũng không biết vì sao cậu ấy lại bị giết…”
“Máu nhiều lắm, văng đầy cả mặt tôi…” Hắn như nhớ lại hình ảnh khi đó, không nhịn được bật khóc, “Cảnh tượng kinh khủng lắm… xiềng xích trói chặt cả tay chân lẫn thân người cậu ấy, rồi nó… nó cứ thế xé nát…”
Mọi người nghe xong mặt mày trắng bệch, ai cũng rùng mình tưởng tượng ra cảnh tượng ấy trong đầu.
Nam nhân áo sơ mi trắng nghiêm giọng hỏi lại:
“Cậu chắc chắn khi đó người kia không làm gì cả sao?”
“Tôi chắc chắn.”
Người nọ không kiềm được nước mắt, cả người run lên vì sợ hãi.
Nam nhân áo trắng nhíu chặt mày.
Người mặc áo bông bên cạnh nhịn không được chửi bới vài câu, như muốn trút bớt nỗi sợ trong lòng.
Hiện giờ, tất cả manh mối đều đã đứt đoạn.
Mọi người chẳng còn cách nào tự bảo vệ như trước. Đối mặt với một con quái vật như vậy, họ rốt cuộc phải làm gì mới có thể sống sót?
Sau khi nghe xong lời kể, Hạ Thần Hi tiến tới cửa phòng 410.
Cánh cửa mở rộng, bề ngoài không có dấu hiệu bị phá hỏng.
Anh bước vào, trong phòng cũng không thấy có dấu vết gì bất thường.
Tựa như—không có gì xảy ra.
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, đã là quá đủ để khẳng định một điều.
Trong lòng anh bắt đầu hình thành một giả thuyết mơ hồ.
Nam nhân áo trắng luôn theo dõi Hạ Thần Hi cũng bước vào, hỏi:
“Cậu phát hiện ra gì à?”
Hạ Thần Hi khẽ mím môi, không trả lời.
Anh biết, không cần thiết phải nói ra lúc này—ngược lại, còn có thể khiến mọi người đổ hết oán giận lên đầu 410 hộ gia đình.
Điều quan trọng nhất bây giờ… là làm sao để tất cả, bao gồm cả anh, sống sót càng lâu càng tốt.
Nam nhân áo trắng thấy Hạ Thần Hi im lặng, giọng hơi mất kiên nhẫn:
“Nếu cậu thực sự phát hiện điều gì thì nên chia sẻ với mọi người. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách, một mình cậu thì chưa chắc đối phó nổi quái vật đó đâu. Cậu nói xem, đúng không?”
Hạ Thần Hi nhìn thẳng vào hắn, như thể đang thầm thắc mắc tại sao đối phương lại suy nghĩ như vậy.
Cuối cùng anh mới trả lời:
“Tôi không phát hiện gì cả. Tôi chỉ nghĩ, nếu quái nhân giết người ở phòng 409, thì có lẽ từ giờ trở đi, tất cả các phòng đều không còn an toàn.”
Nam nhân áo trắng tỏ vẻ nghi ngờ, dường như không tin hoàn toàn.
Một người khác đứng gần đó cũng nghe được đoạn đối thoại, không nhịn được chen vào:
“Nhưng tôi không hiểu, sao nó lại tìm đến phòng 409? Không phải trước giờ nó chỉ giết người ở phòng 410 sao?”
Hạ Thần Hi trầm mặc một lúc, rồi đáp:
“Xin lỗi, tôi không biết.”
Người kia thoáng bối rối, trong giọng nói mang chút oán trách mà chính hắn cũng không nhận ra:
“Là cậu nói quái nhân sẽ không tấn công phòng 410 mà… giờ thì sao, người ở 409 chết thảm như vậy, không biết tiếp theo sẽ đến lượt ai…”
Cảm giác như tất cả sai lầm đều bắt nguồn từ Hạ Thần Hi.
Anh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt bỗng lạnh lẽo đến cực điểm.
Người kia bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến mức không dám nói thêm, chỉ biết cúi đầu né tránh.
Hạ Thần Hi thu hồi ánh mắt, giọng nói bình thản đến mức khiến người khác lạnh gáy:
“Tôi chưa từng nói ra câu đó. Và mong cậu đừng đổ lỗi cho người khác.”
Người nọ lúng túng không đáp được, cố tìm lý do để biện hộ:
“Tôi… tôi chỉ là quá sợ hãi thôi, không phải thật sự nghĩ là lỗi của cậu.”
Hạ Thần Hi nói:
“Không chỉ mình cậu sợ. Tôi cũng đang rất sợ.”
Người kia đỏ bừng mặt, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.