Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Nguy cơ của hộ gia đình 408 vừa kết thúc, người tiếp theo bị theo dõi, hẳn là hộ gia đình 410.

Có người nhìn quanh bốn phía, hỏi:

“Ai là hộ gia đình 410?”

Một nam thanh niên hơi béo giơ tay lên, giọng run rẩy:

“Tôi, tôi là.”

Lúc này, cảm xúc của mọi người vẫn còn ổn. Tuy thần sắc ai nấy đều căng thẳng, nhưng đã vượt qua thời điểm sợ hãi tột cùng ban đầu.

Nhân lúc còn một giờ nữa, tất cả mọi người quay trở về nhà mình, tranh thủ ăn cơm.

Hiện tại đã giữa trưa, phần lớn người vẫn chưa ăn sáng đàng hoàng, bụng đói cồn cào.

Trong lúc ấy, có người vén rèm cửa, lén nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài vẫn bị sương đen dày đặc bao phủ, hoàn toàn không thấy chút ánh sáng nào.

Toàn thành phố yên tĩnh như chết, như thể chỉ còn những người ở tầng 4 là còn sống.

Hắn rùng mình một cái, cố dập tắt ảo giác đáng sợ đó, vội vàng kéo rèm lại, rồi quay trở vào bếp.

Hạ Thần Hi cũng quay lại phòng mình, vội ăn vài chiếc bánh khô cho chắc bụng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, như đang suy nghĩ điều gì.

Mãi đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, anh mới ngẩng đầu, nhìn thấy hộ gia đình 406 đang đứng ngoài. Hắn ta đứng khựng trước cửa, thần sắc lúng túng nhưng ánh mắt đầy biết ơn.

“Thật sự rất cảm ơn cậu đã cứu tôi lúc trước.”

Hạ Thần Hi thành thật nói:

“Không cần cảm ơn, tôi cứu cậu cũng là vì muốn cứu chính mình.”

406 ngẩn người, sau đó dường như hiểu ra, nhưng vẫn cúi đầu, chân thành nói:

“Dù sao đi nữa, tôi cũng thật lòng cảm ơn.”

Hạ Thần Hi gật đầu:

“Lời cảm ơn tôi nhận rồi. Cậu còn việc gì khác không?”

Hắn ta vội lắc đầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Bình thường Hạ Thần Hi không lạnh nhạt như vậy, chỉ là hiện tại tâm trạng anh không tốt, trong lòng cứ mãi suy nghĩ về một manh mối mà anh cảm thấy mình đã bỏ sót.

Nhưng càng nghĩ lại càng thấy mù mờ.

Anh ngồi đó thêm vài phút, rồi ánh mắt liếc thấy chiếc điện thoại để trên bàn trà. Như bị ma xui quỷ khiến, anh cầm lên, đăng nhập vào trò chơi.

Nhân vật trong game vẫn đang nhắm mắt ngủ, nhưng sắc mặt đã trông khá hơn trước.

Chớp mắt, Hạ Thần Hi bỗng ý thức được — tại sao mình lại mở trò chơi này?

Trò chơi nói về "sương đen xâm lấn", nhưng hiện thực cũng có sương đen — anh từng cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp.

Hạ Thần Hi thở dài trong lòng, thu lại điện thoại rồi bỏ vào túi.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Khoảng 40 - 50 phút sau, mọi người lần lượt rời khỏi phòng, theo đúng thứ tự đã định để đi sang phòng khác.

Ai cũng ngầm hiểu tránh xa những phòng nguy hiểm, không ai dám bước vào nữa. Đa số người chia ra hai ba người ở cùng một phòng.

Chỉ có Hạ Thần Hi, hộ gia đình 406 và hộ gia đình 410 là ở riêng một phòng — vì mọi người vẫn không chắc quái nhân có còn tiếp tục nhắm vào những người đó hay không.

Dứt khoát tránh xa, như vậy an toàn hơn.

Hạ Thần Hi khóa cửa, dựa lưng vào tường đứng thẳng. Lần này, anh vẫn không nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Khoảng mười phút sau, đúng giờ, hành lang bắt đầu vang lên tiếng xiềng xích quỷ dị.

Trong đầu Hạ Thần Hi chợt nảy lên một ý nghĩ:

Tại sao quái nhân lại phải đi theo thứ tự phòng để giết người? Với năng lực kinh hoàng như thế, nó hoàn toàn có thể giết sạch mọi người trong một lần.

Nhưng nó lại chỉ xuất hiện vào các khung giờ tròn — 8 giờ, 9 giờ… mỗi lần chỉ giết một hộ gia đình, lại là các phòng có số chẵn.

Y như một trò chơi kinh dị — dù là ma quỷ mạnh cỡ nào, khi đuổi giết người chơi cũng phải tuân theo luật chơi. Nếu không thì chẳng ai sống sót nổi.

Thậm chí, chính điều đó còn khiến trò chơi trở nên “thú vị”, tăng tính thử thách.

Nhưng… đây là đời thật, không phải một trò chơi được thiết kế sẵn.

Tiếng xiềng xích mỗi lúc một gần. Hạ Thần Hi dập tắt mớ suy nghĩ trong đầu, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Rất nhanh, tiếng kéo xiềng xích đến sát cửa, rồi dừng lại. Âm thanh nặng nề vẫn vang lên... sau đó, dần dần xa đi.

Vài giây sau, tiếng xiềng xích hoàn toàn biến mất.

Bên ngoài yên lặng đến mức kỳ lạ.

Hạ Thần Hi cau mày nghi hoặc — vì sao lần này không nghe thấy tiếng phá cửa?

Anh do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định không nhìn ra ngoài qua mắt mèo, giữ yên lặng như cũ.

Ước chừng vài giây nữa trôi qua, tiếng xiềng xích lại vang lên lần nữa trong hành lang. Ngay sau đó là tiếng đập cửa điên cuồng, rồi âm thanh cánh cửa bị phá, tiếp theo là vài tiếng thét chói tai đầy sợ hãi.

“Quái nhân đang tấn công một phòng khác. ”

Sắc mặt Hạ Thần Hi lập tức thay đổi.

Quái nhân lần này tấn công vào phòng khác trong tòa chung cư, anh chỉ có thể hy vọng nó sẽ không làm hại những người bên trong — giống như hai lần trước.

Rất nhanh sau đó, tiếng thét chói tai đột ngột biến mất, tiếng xiềng xích lại vang vọng lần nữa trong hành lang… rồi dần dần biến mất hoàn toàn.

Mọi người tuy trong lòng vô cùng muốn biết rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, nhưng không ai dám mở cửa ra ngoài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play