Beta: Cá Ướp Muối 🐍
__________________
Hạ Thần Hi cẩn thận lắc đầu, tỏ ý không biết.
Hai người lại rơi vào im lặng.
Ước chừng hơn mười phút sau, đèn hành lang bỗng nhiên sáng lên. Ở cuối hành lang xuất hiện vài người, các hộ gia đình khác thông qua mắt mèo trông thấy liền lần lượt cẩn trọng mở cửa.
Hạ Thần Hi vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ đến khi mọi người đều tụ tập ra hành lang, cậu mới quay sang mắt kính nam nói:
“Đi thôi, có thể ra ngoài rồi.”
Bên ngoài đã an toàn.
Hai người cùng nhau kéo sofa và tủ quần áo ra, vừa bước ra lập tức bị ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình.
“Kỳ lạ thật, lần này lại không có ai ch·ết.” – Một nam sinh mặc áo sơ mi ngắn tay cất lời.
Không ít người trừng mắt nhìn hắn, giận dữ.
“Cậu nói vậy là sao? Không có ai ch·ết chẳng phải tốt hơn à?”
“Người gì mà mở miệng nguyền rủa vậy trời.”
Nam sinh áo sơ mi ngắn tay không phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn họ với ánh mắt như thể đang nhìn một đám ngốc:
“Lần trước bị gi·ết là 402, lần này là 404. Vậy đoán xem tiếp theo sẽ là ai?”
Tất cả mọi người lập tức quay sang nhìn mắt kính nam.
Người này trước đó đã nói mình là 406 hộ gia đình.
Nhưng theo đó cũng nảy sinh một nghi vấn lớn hơn: Tại sao 406 lại không ch·ết?
Chợt, một nữ sinh lên tiếng:
“Tôi hiểu rồi!”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô. Có người tính cách nóng nảy lập tức giục:
“Cậu nói mau đi!”
Nữ sinh thoáng chút căng thẳng, nhưng vẫn nói ra suy đoán của mình:
“Hồi đó, tôi cùng vài người trốn vào phòng 406. Sau đó, quái nhân phá cửa xông vào.”
Mọi người nghe đến đây, ai nấy đều dựng tóc gáy.
Cô hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi nói tiếp:
“Lúc đó, chúng tôi đều tưởng mình sẽ bị gi·ết. Nhưng kỳ lạ là, quái nhân lại rời đi theo lối cửa bị phá.”
“Bây giờ tôi mới hiểu ra, lý do nó không gi·ết chúng tôi là vì chúng tôi không phải người của hộ gia đình 406.”
“Còn người của 406 thì lại đã trốn sang phòng khác. Vì vậy, tất cả đều sống sót.”
Mọi người chợt bừng tỉnh, trong lòng không khỏi cảm khái — 406 đúng là may mắn, tránh được một kiếp.
Hạ Thần Hi nghe xong, ánh mắt lướt về phía phòng 406. Đúng là cánh cửa nơi đó bị phá, trên mặt còn rõ dấu tay của quái nhân.
Lại nhớ đến khi nãy từng nghe thấy vài tiếng thét trong phòng, hoàn toàn xác minh lời cô gái kia là sự thật.
Mục tiêu tiếp theo của quái nhân chính là 406 hộ gia đình, vì thế mới tìm đến căn phòng đó. Nhưng do người trong phòng không phải người cần gi·ết nên nó mới bỏ đi.
Điều quan trọng nhất là: nó không hề sang các phòng khác để tìm người của 406.
Lúc này, mắt kính nam sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn ngồi bệt dưới đất. Mọi người đều cho rằng hắn bị dọa sợ vì nhận ra mình là mục tiêu tiếp theo.
Nhưng thực ra, trong đầu hắn vừa lóe lên một ký ức —
Nếu khi đó không có người thanh niên kia gọi mình vào, có lẽ hắn đã quay lại phòng 406 rồi…
Nếu như vậy… chuyện gì xảy ra đã quá rõ ràng.
T·ử v·ong, khi đó chỉ cách hắn một bước chân. Nghĩ đến đây, mắt kính nam run rẩy ngẩng đầu nhìn Hạ Thần Hi, nói khẽ:
“Cảm ơn… cảm ơn cậu.”
Hạ Thần Hi khẽ lắc đầu.
Những người khác vẫn chưa hiểu rõ, nhưng nam sinh áo sơ mi ngắn tay thì dường như đã thông suốt, nhìn về phía Hạ Thần Hi nói:
“Xem ra lúc đó cậu đã đoán được quái nhân muốn gi·ết hắn? Bảo sao cậu lại hỏi ai là người của phòng 406.”
Mọi người lập tức nhớ lại chi tiết đó, cũng hiểu ra vì sao hai người lại cùng ở trong một phòng.
Sau khi nắm được quy luật gi·ết người của quái nhân, có người hỏi:
“Vậy… 406 có còn là mục tiêu tiếp theo không? Hay nó sẽ chuyển sang 408?”
“Đúng rồi, ai là người của 408?”
Hạ Thần Hi ngẩng đầu, giọng điềm tĩnh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào:
“Tôi.”
Mọi người ngây ra một chút.
Hạ Thần Hi nói tiếp:
“Tiếp theo, tôi và 406 sẽ mỗi người chọn một phòng khác để ẩn nấp, trước khi đến giờ kế tiếp.”
“Nhưng… tại sao lại là ‘tiếng đồng hồ kế tiếp’?” Có người không hiểu.
Hạ Thần Hi đáp:
“Vì cứ mỗi tiếng, quái nhân mới xuất hiện và gi·ết người. Nhưng tôi không rõ vì sao lại như vậy.”
Mọi người nghe vậy mới im lặng.
Nữ sinh kia lại hỏi tiếp:
“Vậy… những người ở phòng số lẻ như 401, 403 và các phòng khác có phải đều an toàn không?”
Nói đến đây, cô vô thức nhìn về phía Hạ Thần Hi.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn anh, mong chờ một đáp án khẳng định.
Hạ Thần Hi chỉ đáp gọn:
“Tôi không biết.”
Không khí trở nên bất an. Để đảm bảo an toàn, mọi người quyết định tạm thời không quay về phòng mình, mà tìm nơi khác để tránh.
Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, không nói gì. Trong lòng mơ hồ cảm thấy như thể đã bỏ sót một manh mối nào đó rất quan trọng.
Rất nhanh, một giờ kế tiếp đã đến.
Hạ Thần Hi lấy chìa khóa từ trong túi, khóa trái cửa.
Hành lang lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không ở trong phòng của mình. Phòng 408 trở thành căn phòng trống duy nhất, không có bất kỳ ai.
Tất cả đều hiểu rõ, quái nhân có khả năng rất lớn sẽ đến căn phòng này.
Lúc này, Hạ Thần Hi đang trốn trong phòng 405. Mắt kính nam – người của 406 – thì chọn ở tạm phòng 402, vốn là căn phòng từng có người t·ử v·ong, nhưng cửa vẫn chưa bị phá.
Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên.
Âm thanh xiềng xích kéo lê trên sàn lại xuất hiện.
Mọi người không dám thở mạnh, dán mắt qua lỗ mắt mèo dõi theo từng động tĩnh của quái nhân.
Chỉ riêng Hạ Thần Hi là không làm vậy.
Tính cách cẩn trọng khiến anh lo lắng nếu nhìn qua mắt mèo có thể khiến quái nhân chú ý, bởi cậu biết — chính mình mới là mục tiêu tiếp theo.
Quái nhân bước đến trước cửa phòng 408.
Nó nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Không mở được.
Nó vẫn như những lần trước, đứng bất động ngoài hành lang, mắt dán chặt vào lỗ mắt mèo, sau đó bắt đầu điên cuồng phá cửa.
Sau khi không tìm thấy ai trong phòng, nó lại biến mất không dấu vết.
Lần này, mọi người cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tiếp tục theo đúng kế hoạch này, tất cả có thể bình an sống sót cho đến khi có người đến cứu.