Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Mọi người hoảng loạn, không kịp chọn đường mà vội vã chạy về phía trước.

Cũng có người vì quá sợ hãi liền lao vào căn phòng gần nhất, kéo cửa xập lại. Hai người phía sau bị hiệu ứng bầy đàn cũng cuống cuồng theo vào theo bản năng.

Người xông vào đầu tiên tầm khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc sơ mi bông. Hắn lập tức xoay người khóa trái cửa, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn, liền hét to với mấy người còn đang ngây ra trong phòng:

“Nhanh lên! Kéo sô pha với tủ lại chặn cửa!”

Mấy người kia như chợt bừng tỉnh, vội vàng hành động theo.

Lúc này, một đôi tình nhân vì không kịp chạy vào phòng cũng đang hoảng loạn đến mức tay chân bủn rủn. Hai người liều mạng đập cửa:

“Cầu xin các người mở cửa cho chúng tôi vào đi!”

“Tôi không muốn chết!”

Gã trai áo sơ mi bông vẫn đang cuống cuồng lục lọi tìm đồ để chặn cửa, không thèm quan tâm đến tiếng cầu cứu ngoài kia.

Một người trong phòng cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, hơi do dự rồi lên tiếng:

“Nếu không… để họ vào đi? Nhiều người thì sẽ an toàn hơn chút…”

Áo sơ mi bông lập tức nổi giận, cười lạnh, rồi đấm thẳng vào mặt người kia một cú:

“Muốn chết thì tự đi ra ngoài mà chết! Con quái đó sắp tới nơi rồi, bây giờ mà mở cửa ra chẳng phải tự sát à? Với lại, đâu phải chỉ có mỗi phòng này mở cửa đâu!”

Người bị đánh cuối cùng cũng hiểu ra mình vừa nói câu ngu ngốc đến thế nào, không cãi lại, chỉ lặng lẽ cúi đầu tiếp tục hỗ trợ.

Thực ra, gã sơ mi bông cũng không phải người máu lạnh. Hắn biết rõ, cái cửa này vốn chẳng thể ngăn nổi con quái vật đó. Nhưng đôi tình nhân ngoài kia càng lúc càng đập cửa điên cuồng, tiếng gào khóc đầy hoảng sợ khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng.

Hắn âm thầm mắng hai kẻ đó là đồ ngu, rồi nhảy lên sô pha, hét lớn ra cửa:

“Bị điên à? Biết tìm phòng khác mà trốn không?! Đứng đó là chờ chết đấy!”

Hai người ngoài kia như vừa tỉnh ra, nam sinh lập tức kéo cô bạn gái đang run rẩy dậy, lôi cô chạy vào căn phòng gần đó, khóa cửa lại, rồi tiếp tục kéo cô trốn vào trong tủ quần áo.

Trong bóng tối chật hẹp, cô gái nức nở không ngừng. Nam sinh vội bịt miệng cô lại, cô gái hoảng loạn gật đầu, cố ép bản thân im lặng.

Bên kia, bảy tám người vẫn đang chạy thục mạng về phía cầu thang. Họ vì quá sợ hãi mà hoàn toàn quên mất: lối thoát đó vốn không thể dẫn ra khỏi tầng 4.

Tuy nhiên, cũng có người làm vậy là có chủ ý.

Một nam sinh mặc áo sơ mi trắng vừa chạy vừa suy nghĩ: nếu đi từ tầng 1 mà vẫn quay về tầng 4, thì chẳng khác gì đang mắc kẹt trong một vòng lặp vô hạn. Vậy thì... hắn hoàn toàn có thể biến việc này thành trò chơi trốn tìm với quái vật.

Chỉ cần chờ đến khi con quái đó giết xong người tiếp theo, có khi cơn ác mộng này sẽ kết thúc.

Ngay khi con quái vật xuất hiện ở hành lang, Hạ Thần Hi nhanh chóng lao vào căn phòng gần mình nhất. Ánh mắt anh liếc thấy cậu bạn đeo kính đang định chạy về phòng 406, liền hét lớn:

“Mau vào đây!”

Người kia chính là người đã trả lời anh trước đó rằng mình thuộc hộ gia đình 406.

Đang trong cơn sợ hãi, hắn không nghĩ nhiều, bản năng lập tức chạy tới.

Sau khi đóng và khóa trái cửa, hai người cùng nhau kéo sô pha và tủ đè chắn cửa lại.

Hành lang lúc này rơi vào yên lặng.

Chỉ còn tiếng xích sắt lạch cạch kéo lê trên sàn vang lên từng nhịp. Hạ Thần Hi nắm chặt đoạn ống thép trong tay – thứ mà anh vừa tìm thấy trong phòng.

Cậu bạn đeo kính thì đi vào bếp lấy một con dao phay. Hai tay run rẩy, lòng bàn tay toát mồ hôi khiến hắn suýt cầm không nổi chuôi dao. Hắn sợ hãi nhìn chằm chằm cánh cửa, toàn thân run lẩy bẩy.

Hạ Thần Hi cũng rất căng thẳng, thậm chí là sợ hãi, nhưng đầu óc anh lúc này lại đặc biệt tỉnh táo và hưng phấn.

Vừa rồi, anh cố ý gọi người của phòng 406 vào.

Lý do có hai:

Thứ nhất, thử cứu lấy mạng hắn.

Thứ hai, để kiểm chứng một suy đoán.

Rất rõ ràng, người đầu tiên bị giết là người ở phòng 402. Người thứ hai là 404.

Vậy thì người tiếp theo có khả năng cao chính là phòng 406 – cậu bạn đeo kính này.

Vì thế, nếu cứ để hắn quay về phòng 406, gần như chắc chắn hắn sẽ chết.

Nhưng nếu hắn trốn ở phòng khác – như hiện tại đang ở với cậu – thì con quái sẽ đến phòng nào?

Phòng của người kia – tức phòng 406 – hay là căn phòng hiện tại?

Hạ Thần Hi không thể chắc chắn. Anh chỉ đang đánh cược giữa hai khả năng.

Vì nếu không làm gì, để 406 bị theo dõi tiếp, thì người kế tiếp sau đó... chính là anh.

Bởi vì – căn hộ của anh là phòng 408.

Cứu người cũng là tự cứu mình.

Anh ép bản thân hít thở chậm lại, cố gắng lắng nghe từng âm thanh bên ngoài.

Rầm.

Rầm.

Tiếng xích sắt kéo ngày càng gần, cuối cùng dừng lại không xa. Tiếp theo đó là tiếng đập cửa dữ dội, rồi tiếng hét thảm thiết vang lên từ phòng bên.

Hạ Thần Hi lập tức siết chặt ống thép, sắc mặt căng thẳng.

Quái vật đã tấn công một căn phòng khác.

Nhưng là phòng 406? Hay là một phòng nào đó khác?

Nếu là phòng 406, vậy có ai khác vừa quay về phòng đó? Anh hối hận vì đã không đóng cửa 406 lại ngay từ đầu, để tránh người khác vô tình chạy vào.

Còn nếu là một phòng khác…

Vậy thì toàn bộ suy luận của cậu hoàn toàn vô nghĩa.

Người đeo kính nghe thấy tiếng thét thảm ngoài kia, cả người càng run lẩy bẩy.

Không bao lâu sau, mọi thứ lại rơi vào im lặng.

Chỉ còn tiếng xích sắt kéo lê ngày càng xa, rồi biến mất trong bóng tối.

Hạ Thần Hi chầm chậm tiến lại gần cửa, ghé mắt nhìn qua lỗ mắt mèo ra hành lang.

Bên ngoài trống không.

Đèn cảm ứng đã tự tắt, hành lang chìm trong bóng tối, chẳng nhìn rõ được gì.

Anh không dám thả lỏng.

Người đeo kính lúc này lặng lẽ đến gần, chạm nhẹ vào tay Hạ Thần Hi, không phát ra tiếng, ra hiệu hỏi:

“Nó… đi rồi sao? ”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play