Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Hắn như thể bị thứ gì đó kích thích, lập tức lao vụt vào bên trong.

Cánh cửa lớn ngay sau đó cũng “rầm” một tiếng đóng sập lại.

Bảy người còn lại lập tức căng thẳng, không ai dám lại gần. Khoảng chưa tới hai phút sau, từ hành lang vọng lại tiếng bước chân. Mọi người cảnh giác đề phòng, mãi đến khi thấy người vừa chạy xuống cầu thang.

Ai nấy đều ngây người.

Người này… lại chính là kẻ vừa rồi đột nhiên bị kích động rồi lao ra ngoài! Nhưng vấn đề là — tại sao hắn lại xuất hiện từ trên lầu chạy xuống?

Khi nhìn thấy bảy người đang đứng ở tầng một, hắn như thể cuối cùng cũng xác nhận được điều gì đó, lập tức thốt lên:

“Không thể nào!”

Sau đó lại lần nữa lao về phía cửa lớn, mở cửa, chạy ra ngoài.

Hành lang lại một lần nữa chỉ còn lại bảy người.

Cảnh tượng quái dị ấy khiến cả bảy người vừa sợ hãi vừa bối rối, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một người có gan lớn hơn số còn lại cắn nhẹ môi, chủ động tiến tới gần cánh cửa, đẩy hé một khe nhỏ để quan sát bên ngoài.

Biểu cảm của hắn ngay lập tức hoảng hốt.

Khoảnh khắc ấy, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao người kia lại phản ứng dữ dội đến vậy, càng hiểu rõ vì sao rõ ràng hắn đã chạy khỏi tòa nhà này, vậy mà lại chạy từ trên lầu xuống.

Bên ngoài cửa… hoàn toàn không phải khu tiểu khu hoa viên bị sương đen bao phủ như họ tưởng.

Mà là — khúc ngoặt tầng 4.

Hắn bước nhanh vào trong, đi về phía trước, đến khi bước vào hành lang thì nhìn thấy căn hộ tầng 4 quen thuộc kia ở phía xa.

Trong khoảnh khắc, hắn vừa mờ mịt, vừa kinh hãi.

Nếu như chuyện kỳ lạ với thang máy có thể đổ lỗi do trục trặc kỹ thuật, thì thang bộ thì sao?

Tầng một đâu?

Sáu người còn lại cũng không nhịn được mà lần lượt bước vào qua cửa. Khi họ nhìn thấy khúc ngoặt tầng 4 phía trước, cơn sợ hãi tức khắc bùng nổ.

“Chuyện này không thể nào! Sao lại là tầng 4 chứ?!”

“Tôi không tin!”

Một người lập tức quay đầu bỏ chạy, định quay lại theo lối cũ thử xem có thể rời khỏi chung cư hay không. Nhưng rất nhanh, hắn lại từ bên ngoài bước vào lần nữa.

Một người khác không cam lòng, không đi từ tầng 1 lên tầng 4 như những người kia mà thử chạy ngược từ tầng 4 xuống tầng 3 rồi mở cửa.

Kết quả, hắn lại vô duyên vô cớ quay lại tầng 4.

Nói cách khác, bất kể họ đi hướng nào, cuối cùng vẫn sẽ quay lại hành lang tầng 4.

Hoặc có thể nói, bọn họ đã bị mắc kẹt ở tầng 4. Đừng nói đến chuyện rời khỏi tòa nhà, thậm chí muốn đến tầng khác cũng là điều không thể.

Vì mỗi lần đẩy cửa bước ra, trước mặt vẫn chỉ là tầng 4.

Rất nhanh, tám người đã tập hợp lại đầy đủ tại tầng 4, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ sợ hãi và bất an.

“Chúng ta quay lại gặp những người còn lại ở tầng 4 đi. Xem ra không có cách nào rời khỏi nơi này rồi, chỉ còn cách ở lại cùng nhau đối phó với con quái vật kia.”

Người đàn ông lúc đầu phát hiện thi thể ở hành lang run rẩy không ngừng, nghẹn ngào nói:

“Không còn cách nào khác thật sao…”

Mọi người lại rơi vào im lặng.

Chẳng bao lâu sau, cả tám người đều quay lại tụ họp cùng những hộ gia đình khác. Họ cũng thông báo luôn chuyện không thể rời khỏi tầng 4 cho tất cả mọi người.

Lập tức, cả hành lang rối loạn lên. Không ai muốn tin vào chuyện đó. Nhưng sau khi vài người lần lượt tự mình thử nghiệm và cũng gặp phải y hệt tình cảnh của tám người kia, tất cả cuối cùng đành phải chấp nhận — sắc mặt ai cũng trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

Chuyện này có nghĩa là:

Con đường thoát cuối cùng cũng đã bị cắt đứt.

Hoặc là họ sẽ ngồi chờ con quái vật kia từng bước giết hết từng người…

Hoặc là nổi dậy phản kháng, ngay lập tức tiêu diệt hiểm họa này từ trong trứng nước.

Cuối cùng, tất cả đều lựa chọn phương án thứ hai.

Tuy nhiên, kế hoạch cụ thể vẫn cần phải thảo luận thêm. Tạm thời, ở tầng 4 có tổng cộng 22 người, trong đó có ba nữ sinh.

Nếu cả đám người chen chúc trong một căn phòng chỉ có một phòng khách và một nhà vệ sinh thì thật sự quá chật chội, cần phải chia ra làm hai nhóm.

Tuy nhiên, đa phần đều không đồng ý chia nhóm, thà ở chung một chỗ vì cảm thấy như vậy an toàn hơn.

Một nam sinh viên ngành sư phạm không nhịn được mở miệng:

“Các cậu chỉ nghĩ đơn giản là nhiều người thì an toàn. Nhưng nếu con quái vật kia thật sự phá cửa xông vào, chúng ta chen chúc một đống thì có ai phản kháng nổi không? Căn bản không thể cử động, chỉ có thể chờ chết!”

Hạ Thần Hi từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng, không tham gia tranh luận. Anh theo bản năng rút điện thoại từ túi ra — trên màn hình chỉ còn ba phút nữa là đến 10 giờ đúng.

Anh càng lúc càng lo lắng và bất an, cảm giác như bản thân đã bỏ sót một chi tiết rất quan trọng.

Ngoài Hạ Thần Hi ra, 21 người còn lại cuối cùng cũng đồng ý chia thành hai nhóm. Chỉ là chuyện chia nhóm cụ thể thế nào vẫn cần bàn thêm.

Có lẽ vì đã quá lâu mà con quái vật kia chưa xuất hiện, lại thêm nhiều người tụ tập chung một chỗ nên mọi người đều sinh ra ảo giác an toàn.

Cho đến khi hai phút trôi qua, nhóm người đã gần như chia xong, Hạ Thần Hi đột ngột lên tiếng:

“406 là ai?”

Cả đám người khựng lại, nghi hoặc nhìn về phía anh.

Dường như không ai hiểu vì sao anh lại hỏi câu đó vào lúc này.

“Rốt cuộc ai là 406?” — Hạ Thần Hi lặp lại lần nữa, giọng nói lộ rõ sự căng thẳng.

Trong đám đông, một nam sinh đeo kính run rẩy giơ tay lên, như thể bị khí thế của Hạ Thần Hi làm ảnh hưởng, hắn cũng theo đó mà căng thẳng:

“Là… là tôi.”

Hạ Thần Hi còn định nói gì đó thì trong khoé mắt chợt nhìn thấy nơi cuối hành lang — không biết từ khi nào, một bóng người cao gầy đã xuất hiện.

Nó đứng đó, lặng im, nét mặt mang nụ cười giả tạo.

Hai tay từ từ giơ lên, tạo thành một tư thế múa điên cuồng.

Rồi đột ngột lao tới.

Xích sắt kéo lê trên nền nhà phát ra âm thanh ken két chói tai, khiến cả hành lang rung động. Mọi người choàng tỉnh, nhìn thấy con quái vật thân thể như nhện kia đang lao tới, từng người hét lên kinh hoàng.

“A ——!!”

“Nó tới rồi!!”

“Chạy mau! Nhanh lên!!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play