Tôi bước ra khỏi phòng, định bụng hỏi thăm đồng nghiệp xem mai mình phải dạy lớp nào. Cái trường này từ hiệu trưởng cho tới... nhân viên vệ sinh đều mơ hồ khó đoán. Tuy nhận tôi vào làm, nhưng không hề ký hợp đồng, lương tháng đầu còn chuyển lén lút vào tài khoản lúc tôi đang ngủ.
Dĩ nhiên, chuyện này là lợi cho tôi. Không có hợp đồng tức là bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn gói rời đi, chẳng vướng bận gì. Nhưng đã cầm lương của người ta, thì cho dù trường có "trôi nổi" cỡ nào, tôi cũng phải làm đàng hoàng — ít nhất là xứng đáng với đồng tiền bát gạo.
Đó là nguyên tắc sống của tôi.
"Cho tôi hỏi, mai tôi sẽ dạy học sinh kiểu gì vậy? Là lớp ôn thi đại học, thi công chức, hay kỹ năng mềm gì đó?" — tôi lễ phép hỏi Lưu Tư Thuận.
Lưu Tư Thuận sững người, một hồi lâu mới đẩy gọng kính:
"Không hẳn vậy."
"Hả? Vậy mọi người thường giảng cái gì?"
"Cũng chỉ là mấy chuyện... đạo lý làm người thôi mà," — Lưu Tư Thuận đáp — "Thật sự, cứ giảng đại cũng được."
"Trường kiểu này mà cũng tuyển được học sinh hả?" — tôi không kìm nổi. Lẽ nào đây là một tổ chức đa cấp trá hình? Nhìn sơ là biết không có nổi cái app, làm sao phát triển hệ thống?
"Học sinh thì không nhiều... Dù sao cũng đều được hỏa táng cả rồi." — Lưu Tư Thuận thở dài, mặt mũi đầy phiền muộn — "Tôi còn nhớ thời Dân quốc, đi đâu cũng có đồng nghiệp, chẳng bao giờ thấy cô đơn. Nhưng từ sau thời Kiến Quốc, người cùng đường càng lúc càng ít..."
Tôi nghe mà chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.
"Cho hỏi, nghề trước đây của anh là gì?" — tôi tò mò.
"À, tôi thích viết mấy chuyện kỳ lạ linh dị để kiếm chút nhuận bút, ngoài ra thì dạy thêm ở đây, chuyên môn là bạch thoại văn."
"Ra là giáo viên ngữ văn kiêm nhà văn." — tôi gật đầu. Bảo sao lúc nãy nghe hắn nói chuyện cứ thấy kỳ kỳ. Nhà văn mà, đầu óc hơi bay một chút cũng là chuyện bình thường. Tôi còn nhớ từng đọc đâu đó trên mạng nói rằng sau thời Kiến Quốc thì... không thể thành tinh nữa. Có lẽ hắn cũng chỉ đang nói mấy chuyện kiểu đó.
"Thật ra cũng chỉ dạy họ biết chữ, biết nói chuyện thôi, không xứng gọi là giáo viên ngữ văn." — Lưu Tư Thuận nói — "Thầy Thẩm không biết chứ, giờ quỷ với người... cách biệt lắm. Hồi xưa bọn tôi phong quang lắm, nhưng giờ lớp trẻ mới, nhiều đứa nói chuyện còn không tròn vành rõ chữ, nghe mà đau lòng. Tôi còn trụ được ở trung tâm này, cũng chỉ để giúp bọn nhỏ học nói chuyện — giống như Lý Viện Viện vậy. Hồi mới tới, cổ còn không phát ra tiếng, nên hiệu trưởng mới cho cổ ở cùng tôi, học thêm cách giao tiếp. Giờ cũng đỡ hơn chút rồi, chỉ là nói vẫn hơi chậm."
Nghe tới đây, tôi cũng bắt đầu hiểu rõ hơn về cái trung tâm huấn luyện này.
Có lẽ nơi đây tiếp nhận mấy người "bị xã hội ruồng bỏ" — ví dụ như Cưa tiên sinh có thể vì tự ti ngoại hình mà sinh ra vấn đề tâm lý, hay như Lý Viện Viện — một cô gái có tính cách đặc biệt, gặp khó khăn trong giao tiếp.
Với nhóm người như vậy, quan trọng nhất là kỹ năng hòa nhập xã hội và giải tỏa tâm lý. Mấy môn thi cử hay lý thuyết cũng không phải thứ cốt lõi.
Không trách hiệu trưởng nói tôi giảng gì cũng được. Có lẽ bà ấy nhìn thấy ở tôi một chút tinh thần giáo dục và chính trị tư tưởng, hy vọng tôi có thể giúp những học sinh này xây dựng thế giới quan đúng đắn.
Nghĩ tới chuyện lập ra được cái trung tâm như vầy, tôi thấy hiệu trưởng là người rất có tâm. Còn thầy Lưu — vẫn luôn kiên nhẫn dạy các em giao tiếp — hẳn cũng là người cực kỳ tử tế. Lúc trước tôi đã trách nhầm hắn rồi.
Chắc chuyện hắn cảnh cáo tôi đừng xen vào chuyện người khác cũng là vì lo tôi vô ý đụng vào mấy trường hợp quá nhạy cảm.
Tôi áy náy nắm chặt tay Lưu Tư Thuận, chân thành nói:
"Trước tôi hiểu lầm anh. Thầy Lưu là một người thầy đạo đức cao cả, tận tụy bảo vệ học sinh. Tôi còn phải học hỏi anh nhiều. Đây là công việc thứ hai của tôi, được gặp người như anh đúng là may mắn."
Lưu Tư Thuận run rẩy:
"Được rồi, nói gì thì nói, đừng... đừng động tay động chân!"
Có lẽ trước đó tôi lỡ công khai xu hướng tính dục làm anh hoảng. Thầy Lưu tầm bốn mươi, chắc chưa quen với chuyện này, nên việc né tránh động chạm cũng là phản ứng dễ hiểu.
Tôi buông tay thầy Lưu ra, cúi đầu thật thấp, lớn tiếng xin lỗi:
"Vì hành vi vô lễ của tôi trước đó, tôi xin chân thành xin lỗi!"
Thầy Lưu nghe thấy giọng tôi dõng dạc vang vang, cả người run lên bần bật.
Có lẽ ở chung một phòng với tôi khiến anh ta thấy áp lực. Lúc này chắc Lý Viện Viện cũng tắm xong rồi, tôi mở cửa ra, nói với anh ta:
"Giờ cũng muộn rồi, thầy nghỉ sớm đi, ngủ sớm dậy sớm cho khỏe."
Thấy tôi mở cửa, Lưu Tư Thuận lập tức phóng khỏi phòng tôi như gió, nhanh tới mức tôi còn chưa kịp nhìn rõ chân anh ta chạy kiểu gì.
Chuyện này làm tôi hơi buồn. Chúng tôi là đồng nghiệp, lại ở chung một nhà, chỉ vì một phút bốc đồng gây hiểu lầm mà khiến một người nhạy cảm yếu đuối như thầy Lưu bị tổn thương — thật sự là tôi sai. Phải kiếm dịp nào đó bắt tay giảng hòa mới được.
Sau khi lao ra khỏi phòng tôi, Lưu Tư Thuận chui tọt vào phòng mình, đóng cửa đánh “rầm” — ý rõ ràng là không muốn tôi đi vào.
Tôi cũng định đi ngủ, thì lại nghe từ phía nhà vệ sinh vọng ra tiếng nước xối ào ào. Nghe thế nào cũng không giống đang tắm.
Cửa khép hờ, đèn vẫn chưa bật.
Tôi bật đèn phòng khách, ánh sáng lờ mờ rọi tới nhà vệ sinh, vừa nhìn vào đã thấy Lý Viện Viện đang ngồi xổm bên bồn cầu, nhìn chằm chằm vào đó như đang nghiên cứu gì ghê gớm lắm, đầu suýt chui luôn vào trong bồn.
Haizz… Mỗi người trong cái nhóm "đặc biệt" này đều có sở thích kỳ lạ riêng. Không trách được hiệu trưởng lại phân Lý Viện Viện phụ trách… vệ sinh.
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh ra, nhưng vì khác giới nên không tiện bước vào, chỉ đứng ngoài nhẹ nhàng nói:
"Giờ cũng khuya rồi, em cũng nên đi ngủ thôi."
Thấy tôi đứng ở cửa, Lý Viện Viện lập tức nép đầu sang bên, lùi lại hai bước, lưng dán chặt vào tường.
Có vẻ cô ấy không hiểu tôi đang nói gì. Đôi mắt vô hồn đảo qua lại, rồi lại nhìn xuống cái bồn cầu… chính xác là chỗ lưới lọc rác bên cạnh.
Tôi cố gắng dịu giọng:
"Về phòng ngủ đi mà."
Lý Viện Viện tựa đầu lên bồn nước phía sau bồn cầu, nhắm mắt lại, nói nhỏ như muỗi:
"Em… muốn ngủ ở đây…"
Tôi thật sự không hiểu cô ấy có gì ám ảnh với cái bồn cầu. Nhưng nếu cô ngủ luôn trong nhà vệ sinh thì tôi tối nay làm sao đi tiểu đêm? Chẳng lẽ phải nhịn?
Tôi thử giao tiếp:
"Em thích cái bồn cầu này hả, hay chỉ là thích… nhà vệ sinh?"
Lý Viện Viện nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chỉ thẳng vào bồn cầu:
"Cái này."
"Vậy thế này nhé, mai ra phố tôi mua cho em một cái bồn cầu mini, sạch sẽ mới toanh, để trong phòng em, muốn nhìn lúc nào cũng được. Được không?"
Cô nàng phản ứng hơi chậm, gần mười phút sau mới từ từ gật đầu, đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tôi nói:
"Nói rồi đấy."
"Ừ, tôi hứa, chắc chắn sẽ tặng em."
"Không được nuốt lời. Nếu không thì…" — cô nhìn tay tôi một cái, rồi lại lắc đầu — "Thôi, không có ‘nếu không’."
Nói xong cô nhẹ nhàng đứng dậy, như ma trôi về căn phòng Cưa tiên sinh từng ở, đóng cửa lại.
Cuối cùng cũng xong, tôi lau mồ hôi trán, đi vào nhà vệ sinh “giải quyết nỗi buồn”, rửa tay rồi về phòng ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời hắt vào, tôi kéo rèm phơi nắng, vươn vai vài cái, xoay lưng, làm vài động tác thể dục rồi đi rửa mặt.
Lúc tôi ra khỏi phòng, thì cửa phòng của thầy Lưu và Lý Viện Viện đã mở toang — họ đi từ sớm rồi. Tôi ngủ say quá, chẳng nghe thấy gì. Lần sau phải dậy sớm để tiễn họ mới được.
Từ cửa nhìn vào, cả hai phòng đều giống hệt nhau: một giường đơn, một cái bàn, ga giường và chăn đều trắng tinh.
Chỉ có hai điểm khác biệt — trên bàn của thầy Lưu có đặt một quyển sách, còn trên giường Lý Viện Viện thì vứt một bộ tóc giả ngắn, rối như ổ quạ.
Mỗi người một kiểu, đúng là rất hợp với tính cách của họ.
Đã hứa với Lý Viện Viện thì không thể nuốt lời. Sau khi ăn sáng xong, tôi lập tức ra tiệm thiết bị vệ sinh, chọn một cái bồn cầu y chang như cái trong phòng 404, còn đặc biệt dặn chủ tiệm phải xuất hóa đơn đàng hoàng.
Lỡ đâu hiệu trưởng Trương – người tốt bụng như vậy – biết được chuyện này, có khi còn hoàn tiền cho tôi ấy chứ! Tôi vừa nghĩ vừa đầy mong đợi.
Nhân tiện tôi cũng mua thêm hai chiếc đèn: một để ở phòng khách, một gắn trong phòng mình.
Vừa nghe tôi nói định tới khu Bỉ Ngạn, tòa nhà số 4, đơn nguyên 4, phòng 404 để lắp đèn, mấy ông thợ điện lập tức từ chối đi theo. Một ông còn khuyên:
"Thanh niên à, đừng vì tiền thuê rẻ mà ở cái phòng đó. Nơi đó ma ám đó! Người nhà tôi từng thuê phòng 403, nghe nói nửa đêm bồn cầu phòng 404 cứ xả nước ầm ầm, lại còn có tiếng máy cưa gầm rú — kinh lắm!"
Tôi nghĩ thầm, ông ta chắc nói đến Cưa tiên sinh với Lý Viện Viện. Không ở chung thì làm sao biết rõ được? Ai mà ngờ được sự thật phía sau.
Chỉ là vài người có tính cách hơi kỳ lạ thôi, mà truyền qua miệng thiên hạ đã thành chuyện kinh dị đô thị rồi. Tin đồn thì vẫn là tin đồn, nói riết cũng thành quen.
Tôi không tiện phản bác thợ điện, thấy ông ta thật sự không muốn đi thì cũng không ép, chỉ hỏi cách lắp đặt, rồi định tự tay làm luôn.
Ông ta áy náy, còn chủ động bớt cho tôi chút tiền — tôi cũng đâu giận gì, chuyện nhỏ mà.
Xách cái bồn cầu về đến nhà, tôi mang thẳng vào phòng Lý Viện Viện. Lần đầu tiên trong đời tôi tặng quà cho con gái mà là… một cái bồn cầu. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười.
Tôi mở sách hướng dẫn và làm theo lời ông thợ dặn, lắp đèn xong xuôi gọn gàng. Làm hết mọi thứ thì trời cũng đã về chiều, tôi bắt đầu suy nghĩ nên giảng bài gì cho buổi tối.
Thật ra tôi đã có ý tưởng từ trước rồi. Hiệu trưởng Trương mong tôi giúp học sinh hình thành thế giới quan đúng đắn, thì bắt đầu từ môn "Tư tưởng đạo đức" là hợp lý nhất.
Tôi lôi quyển Giáo trình Tư tưởng đạo đức công dân trong hòm sách ra. Đây là sách do Bộ Giáo dục biên soạn, chuyên dành cho học sinh sắp bước vào xã hội. Nó có thể giúp xây dựng nền tảng về ba quan điểm cơ bản (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan). Quá phù hợp cho học viên đặc biệt ở trường huấn luyện này rồi còn gì.
Tôi dành cả buổi chiều để chuẩn bị bài giảng, vừa lồng ghép tâm lý học, vừa điều chỉnh nội dung sao cho phù hợp với nhóm học viên… kỳ quái này.
Tám giờ tối, tôi tranh thủ chợp mắt một chút. Đến 11 giờ 30 tôi tỉnh dậy, vừa xuống lầu không bao lâu thì chiếc xe buýt đón học sinh – biển số "444" – đã đậu sẵn trước cổng khu nhà.
Vừa bước lên xe, tôi sững người.
Trong xe có một ghế được sơn màu xanh lục nổi bật giữa các ghế màu đỏ, bên trên còn dán tờ giấy lớn ghi rõ:
“Chỗ ngồi chuyên dụng cho thầy Thẩm Kiến Quốc. Người khác không được ngồi.”
Y như mấy ghế ưu tiên cho phụ nữ mang thai trên xe buýt công cộng vậy!
Tôi thật sự không biết nói gì luôn… Cả xe chỉ có một mình tôi, bày vẽ vậy chi nữa? Đã thế còn cho tôi cái ghế màu xanh, nổi bần bật giữa đám ghế đỏ — ngại chết đi được!
Chú tài xế thấy tôi đứng lơ ngơ thì lên tiếng:
"Ngồi đi, cái này chuẩn bị riêng cho thầy mà!"
Tôi có thể nói gì đây? Người ta có lòng tốt, đành nhận lấy “đãi ngộ mẹ bầu”, ngồi xuống thôi vậy…
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Thẩm nhìn đồng nghiệp: "Ở nhà cậy cha mẹ, ra ngoài cậy bạn bè. Tôi và bạn cùng phòng thân nhau như người một nhà."
Bạn cùng phòng nhìn thầy Thẩm: "Bị ác quỷ biến thái ép phải sống chung, rõ ràng là quỷ, lại bắt phải giả làm người, đến chết cũng không được tự do."