Nghe giọng điệu của hắn, tôi đoán ngay đây là “nhân sự chuyên nghiệp” mà hiệu trưởng Trương mời tới. Chỉ có điều… bộ đồ của anh ta nhìn chẳng chuyên nghiệp chút nào.

Tôi vội đi kiểm tra phòng của Cưa tiên sinh. Không chỉ cái cưa điện biến mất, mà người cũng không thấy đâu.

“Không cần quay lại nữa đâu, tôi giải quyết xong rồi.” – anh thanh niên khoanh tay đứng nhìn tôi. “Căn phòng này mà anh cũng dám ngủ một đêm, gan cũng to đấy. Mau rời khỏi đi, chứ ở thêm nữa không biết sẽ chết lúc nào đâu.”

Nói xong là hắn chuồn luôn như gió, chẳng kịp để lại cái tên.

Tôi đứng đực một lúc, không hiểu câu “giải quyết” với “chết lúc nào không biết” có ý gì. Không thấy Cưa tiên sinh đâu, chẳng lẽ anh thanh niên kia đã đưa hắn đi điều trị rồi?

Nếu đúng là vậy thì cũng tạm yên tâm. Nhưng khổ cái, nhìn anh ta từ đầu tới chân — từ thái độ, hành vi tới cách ăn mặc — không giống thầy tâm lý, cũng chẳng giống cảnh sát. Tôi bắt đầu thấy bất an, liền móc điện thoại định gọi cho hiệu trưởng Trương hỏi xem “nhân sự chuyên nghiệp” kia rốt cuộc làm nghề gì.

Vừa mở điện thoại lên thì thấy có hai tin nhắn gửi từ đêm qua lúc tôi đã ngủ. Một là thông báo chuyển tiền từ ngân hàng — cô Trương gửi cho tôi 15 triệu. Còn lại là một tin nhắn từ số có đuôi 94444:

“10 triệu là tiền an ủi, 5 triệu là lương tháng đầu tiên, anh dùng tạm để sắp xếp chỗ ở mới.
Cưa tiên sinh đã được nhân sự chuyên nghiệp đưa đi xử lý, sẽ được chăm sóc thích hợp, anh không cần lo nữa.
Phòng 404 còn hai đồng nghiệp khác, trong đó có một người sẽ chuyển vào phòng Cưa tiên sinh.
Họ làm việc ban ngày, tối mới về, sẽ không làm phiền anh.
Trung tâm huấn luyện của chúng tôi chỉ hoạt động vào buổi tối, tối nay tôi sẽ gửi thời khóa biểu. Ban ngày anh có thể tự do.”

Khoan đã. Tôi còn chưa nói nhận việc, ai lại vừa bị đồng nghiệp cưa chân hôm trước, hôm sau vẫn đi làm như không có gì xảy ra?

Nhưng mà… nhìn con số 15 triệu trong tài khoản, tôi…

Tôi quyết định gọi lại cho hiệu trưởng Trương để bàn bạc rõ ràng. Chỉ cần bà ấy cam đoan Cưa tiên sinh thật sự không phạm tội, đang được điều trị đàng hoàng, và hai đồng nghiệp mới kia không có sở thích… cưa chân, thì vì 15 triệu, tôi vẫn có thể tiếp tục công tác tại trung tâm này.

Chỉ tiếc là số của hiệu trưởng vẫn ngoài vùng phủ sóng. Không lẽ bà đang ở tận vùng núi nước ngoài? Sóng gì kém dữ thần.

Tôi đi lòng vòng trong phòng, cảm giác 15 triệu trong tài khoản như thiêu đốt bàn tay. Đơn vị này đã thể hiện rõ thành ý, mình từ chối thì chẳng khác nào không có tình người.

Đúng lúc đó, quản lý ký túc xá gọi điện hỏi tôi bao giờ chuyển đi, vì có nghiên cứu sinh mới cần chỗ. Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn chuyển tiền, cắn răng một cái, hít sâu một hơi rồi trả lời:

“Em có công việc mới rồi. Giờ em về thu dọn hành lý.”

Không thể vì một cá nhân mà từ bỏ công việc. Chuyển thì chuyển!

Có tiền, tôi không nghĩ ngợi nhiều, thuê ngay một chiếc xe ba gác điện, về trường đóng gói hành lý. Gọi công ty chuyển nhà đến giúp.

Vận chuyển đến khu Bỉ Ngạn xong, tôi lại chạy đi siêu thị mua mấy món cần thiết. Dọn dẹp nhà cửa, thay ga trải giường, quét tước lại căn phòng cho sạch sẽ, còn thay luôn rèm cửa thành loại có lưới chống muỗi.

Phòng của hai đồng nghiệp còn lại tôi không dám đụng vào linh tinh, chỉ dọn dẹp sạch sẽ khu vực sinh hoạt chung thôi.

Trong phòng bụi đóng dày cả lớp, tôi không hiểu nổi mấy người ở đây trước kia sống kiểu gì, chịu được cái cảnh dơ kinh dị thế này hay thật.

May mà đồ đạc trong phòng 404 vẫn khá đầy đủ — có máy giặt, tủ lạnh, máy nước nóng. Chỉ có điều nồi niêu xoong chảo thì gỉ sét đen sì, không thể dùng nổi. Tôi vốn định tự nấu ăn để tiết kiệm chi phí nên đành phải mua đồ mới cho chắc ăn.

Đồ cũ cũng không vứt, tôi gom lại rồi dùng hết sức mà chà rửa, kỳ cọ.

Vòi nước trong bếp không biết bao lâu chưa ai dùng. Lúc tôi mở ra thì nước chảy ra đỏ như máu vì rỉ sắt. Xả khoảng một phút thì nước mới trong lại. Vòi trong nhà vệ sinh cũng y chang.

Quét dọn một cái nhà bẩn thế này đúng là công trình cấp quốc gia. Đến khi tôi dọn xong phòng thì đã 6 giờ chiều. Không còn thời gian nấu nướng, tôi đành gọi đại đồ ăn ngoài. Ăn xong thì gom rác mang đi vứt luôn, rồi về phòng lao vào nhà tắm.

Mà phải nói, tôi thật may vì còn đầu óc tỉnh táo, nhớ ra nước trong nhà bếp và nhà vệ sinh đều bị rỉ, nên xả trước một lúc cho sạch rồi mới dám tắm. Không thì tắm xong người đỏ lòm như tôm luộc mất.

Tắm xong, tôi mệt rũ, nằm dài ra giường. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc mở mắt ra thì trời tối thui. Tôi liếc điện thoại — 23:59. Không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn.

Ủa? Hiệu trưởng Trương không phải nói tối nay sẽ gửi thời khóa biểu cho tôi sao?

Dù đã nhận tiền, tôi cũng không thể làm việc qua loa. Tôi chủ động gọi lại cho bà ấy lần nữa. Lần này may là sóng điện thoại ổn, kết nối được.

“Alo, cô Trương, hay là mình thêm WeChat đi. Sóng của cô lúc nào cũng chập chờn. WeChat của tôi trùng số điện thoại luôn.”

Vừa nối máy là tôi vào thẳng vấn đề, vì lỡ như sóng lại mất thì chẳng còn cơ hội nói.

“Chi nha… hảo… chi nha…” – giọng bà ấy nghe càng lúc càng chậm.

Không biết do tuổi tác hay gì mà nói chuyện cứ như tua chậm vậy?

Chúng tôi kết bạn WeChat xong, tôi liền nhắn hỏi:

“Hiệu trưởng, Cưa tiên sinh sao rồi ạ?”

Bà ấy nhắn lại:

“Nằm viện.”

Còn gửi kèm một bức ảnh Cưa tiên sinh mặc đồ bệnh nhân. Trông như đang ở bệnh viện nước ngoài vì chữ in trên ngực áo không phải tiếng Trung, mà là “jù tuǐ guǐ”.

Xem ra anh ta họ “Cưa” thật, nhưng tôi không đoán ra tên đầy đủ là gì. Cưa Lùi Gối? Cưa Lui Quý? Cưa Lui… Quế?

Đoán mãi cũng không ra, nhưng thấy Cưa tiên sinh ở bệnh viện với điều kiện không tệ, tôi cũng nhẹ cả người.

Tôi hỏi tiếp:

“Cưa tiên sinh chắc chắn là chưa từng làm hại ai, đúng không ạ?”

“Không có.” – bà ấy vẫn trả lời cực kỳ ngắn gọn.

Tôi tin lời bà ấy. Bản thân tôi cũng nghiêng về giả thiết rằng Cưa tiên sinh không có hại ai, vì anh ta mắc chứng sợ máu, khả năng chủ động gây án là rất thấp.

Giờ có người chuyên môn điều trị, mong rằng anh ta sẽ sớm vượt qua được bóng tối quá khứ và sống tích cực hơn.

“Hiệu trưởng, phiền cô gửi thời khóa biểu và giáo trình giúp tôi, để tôi có thời gian chuẩn bị bài.”

Bà ấy nhắn lại:

“Tối mai, 12 giờ, giảng ở lớp 12A4 của trường trung học Nhân Ái. Giảng gì cũng được.”

Tôi: “…”

Giờ làm việc này đúng là ngoài sức tưởng tượng. Đây đâu phải công ty nước ngoài cần làm đêm để phối hợp múi giờ gì đâu? Sao lại dạy học lúc nửa đêm?

Còn cái lớp 12A4 trường Nhân Ái này nghe nói đã giải tán ba năm trước rồi, vì từng có học sinh nhảy lầu. Học sinh dạt hết sang trường khác, ngôi trường từng nổi tiếng tỷ lệ đỗ đại học cao giờ đóng cửa, chỉ còn mỗi ký túc xá là còn thuê được.

Thôi cái đó tạm bỏ qua. Nhưng mà câu "giảng gì cũng được" là sao? Các người lập ra trung tâm huấn luyện mà còn chưa biết cần giảng cái gì à?

Tôi đang định phản hồi lại thì bà ấy gửi liền hai tin nhắn:

“Tôi ngủ.”

“Ngủ ngon.”

Xong lập tức... rút lại từng tin nhắn một! Từ “nằm viện” đến “tôi ngủ” đều bị thu hồi hết, chỉ còn lại dòng “Ngủ ngon” lẻ loi.

Ủa? Chúng tôi nhắn chưa đến hai phút mà bà ấy rút lại sạch trơn? Tin nhắn đầu tiên cũng thu hồi được, đây là công nghệ gì vậy? Công nghệ tà môn à?

Thật sự quá là không chính quy. Tôi gọi lại lần nữa, y như dự đoán: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Tôi bị phong cách làm việc tùy hứng của bà ấy dọa cho phát sợ, ngồi đực ra nhìn vách tường. Đúng lúc này, bên trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng xả nước bồn cầu, tôi nghĩ chắc là người cùng phòng đã quay về.

Hay là hỏi thử mấy đồng nghiệp xem sao, nghe chút kinh nghiệm từ các tiền bối. Mấy người đó làm ở trung tâm huấn luyện này cũng lâu rồi, chắc cũng biết mấy khoa này chuyên dạy gì, học viên thuộc kiểu nào, dễ đối phó hay khó nhằn.

Tôi mở cửa phòng ra, thấy hai căn phòng bên cạnh đều đóng im ỉm, chẳng biết nên gõ cửa phòng nào.

Giữa đêm mà đi đánh thức người khác thì cũng kỳ quá, thôi để mai hỏi vậy. Giờ cũng hơn mười hai giờ rồi, tôi nên ngủ thôi.

Đang định đi vệ sinh một cái rồi ngủ, ai ngờ vừa mở nắp bồn cầu ra thì...

Một đống tóc dài lềnh bềnh trong bồn cầu, còn nhẹ nhàng bay lượn.

Tôi nhìn cảnh đó mà máu trong người như muốn chảy ngược, vội lùi ra khỏi nhà vệ sinh, đứng giữa phòng khách hét lên:

— Ai mà vô ý thức vậy hả?! Tóc giả cũng đem quăng vô bồn cầu là sao?! Không sợ tắc nghẽn à?! Có biết khái niệm công đức không vậy?!

Thật sự là tức muốn chết mà!


Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Kiến Quốc: Hôm nay tôi đã dọn dẹp cả ngày!

Ghi chú phổ cập kiến thức: Nước trong vòi chảy ra đúng là máu, chỉ là thầy Thẩm tưởng là rỉ sét.

Ngoài ra, người trẻ tuổi xuất hiện trong chương này, đúng rồi đó, là công.

Khoa học huyền học: Dù người hay quỷ thì cũng có quy luật riêng. Quỷ thì ban ngày không ra ngoài được, thầy Kiến Quốc ban ngày thấy người, nhưng tới tối thì… ai biết được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play