Chúng tôi làm theo lời Mục Hoài Đồng hướng dẫn, cuối cùng cũng đào được vài khúc xương trước khi trời sáng. Xác nhận đó là xương người – có xương đùi, xương sườn, còn lại chắc chôn sâu hơn trong đống rác, nhưng từng đó là đủ để lập hồ sơ vụ án.
Trời bắt đầu sáng, Mục Hoài Đồng đứng cạnh xe nhìn chúng tôi, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt.
“Anh nên về nghỉ rồi,” Ninh Thiên Sách bất ngờ lên tiếng.
“Ừ nhỉ.” Tôi liếc đồng hồ. “Cả đêm chưa ngủ, cậu nên nghỉ ngơi đi. Nếu cậu và Lư Quang Hi không còn liên quan gì, thì cứ tránh mặt. Để tôi báo cảnh sát.”
“Vậy thầy định nói với cảnh sát kiểu gì? Nửa đêm mò ra bãi rác đào bới?” Mục Hoài Đồng hỏi.
“Ờ thì…” Tôi nhìn đống rác bị mình bới tung như bãi chiến trường, thật sự không nghĩ ra nổi lý do nào nghe cho hợp lý.
“Thầy Thẩm quang minh chính trực như vậy, chắc chắn không nghĩ ra nổi cách nào để nói dối đâu,” Mục Hoài Đồng mỉm cười. “Nhưng không sao, tìm được hài cốt là được rồi. Thầy đưa đống xương này cho Lư Quang Hi, còn lại để anh ta tự quyết. Em tin anh ta sẽ bị lương tâm cắn rứt mà ra đầu thú.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play