Rõ ràng là giữa mùa hè, vậy mà trên xe lại lạnh phát run. Gáy tôi cứ lạnh buốt, cảm giác như có ai đang đứng sau lưng thổi vào cổ vậy.

“Bác tài ơi, có thể chỉnh điều hòa nhỏ lại chút được không ạ?” – tôi ngại ngùng hỏi.

Bác tài chẳng thèm quay đầu, lạnh tanh đáp:

“Làm ơn giữ trật tự, đừng có đùa giỡn người khác lung tung.”

Tôi câm nín.

Xe chỉ có mỗi tôi, vừa rồi rõ ràng là tôi nói chuyện với bác tài. Vậy câu đó là... đang nói tôi đùa giỡn ông ta à? Không bàn tới vấn đề giới tính, tôi cảm thấy câu nói đó là sự xúc phạm nặng nề tới nhân cách của mình!

Tôi tên là Thẩm Kiến Quốc, sinh vào ngày Quốc khánh, sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân của Đảng. Từ nhỏ đến lớn toàn là “Học sinh 3 tốt”, “Đoàn viên ưu tú”, “Cán bộ lớp xuất sắc”. Có thể nghi ngờ năng lực tôi mới ra trường, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ nhân phẩm tôi!

Tôi định lên tiếng phản bác, nhưng ngay sau câu nói của bác tài, gió lạnh trên xe lại dịu hẳn. Có vẻ ông ấy đã điều chỉnh điều hòa cho tôi rồi.

Lòng tôi mềm xuống.

Giữa đêm khuya thế này mà bác tài còn phải chạy đi đón tôi, chắc chắn trong lòng cũng đang khó ở. Nghĩ lại, tôi vì công việc mà lặn lội đến khu dân cư nghe đồn có “ma”, tâm trạng cũng chẳng vui gì. Có khi bác tài đang ngủ thì bị gọi dậy, cáu là chuyện dễ hiểu.

Một câu nói không vừa tai, cũng không cần thiết phải đôi co.

“Cảm ơn sư phụ.” – tôi lịch sự nói.

Đáng tiếc, bác tài vẫn không thân thiện lắm. Ông ta quay sang liếc tôi một cái, trong bóng tối tôi chẳng thấy rõ mặt, chỉ thấy đôi mắt phản chiếu ánh đèn xe, sáng quắc và sắc như dao.

“À…” – ông ta lạnh lùng cười khẩy – “Mong là ngày mai tôi còn thấy được cậu.”

Thì ra là chúc tôi được nhận vào làm chính thức! Một bác tài trong nóng ngoài lạnh đây mà. Chỉ là tính tình hơi khó gần, chứ hiểu sâu rồi sẽ thấy ông là người tốt.

“Cảm ơn bác!” – tôi nhiệt tình đáp lại.

Bác tài lái xe rất chắc tay. Dù sương mù dày đặc, xe vẫn bon bon tới khu Bỉ Ngạn mà không hề xóc nảy hay lạng lách gì cả.

Lúc chuẩn bị xuống xe, tôi hỏi:

“Bác ơi, mai cháu còn phải quay lại trường để chuyển hành lý...”

Chưa kịp dứt câu thì cửa xe rầm một tiếng đóng sầm lại. Xe buýt lập tức rồ ga phóng vèo đi, chẳng để lại tí bụi nào.

Tôi biết mình hơi vô duyên. Chưa làm việc ngày nào mà đã định nhờ bác tài giúp chuyển đồ. Xe buýt là để đưa đón nhân viên, chứ có phải công ty chuyển nhà đâu. Nhưng gần đây tôi thật sự túng tiền. Ngày mai chắc phải thuê xe ba gác cho rẻ vậy.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt, tôi mặc bộ đồ tươm tất nhất mình có — vest, sơ mi cổ cao, giày da đen bóng loáng. Đến dưới toà nhà số 4, tôi vội chỉnh lại cà vạt, đảm bảo nhìn chỉn chu rồi mới bước vào thang máy.

Đèn thang máy thì nhấp nháy, lúc sáng lúc tối. Nửa đêm như này nhìn đúng kiểu hù dọa.

Khu Bỉ Ngạn này nghe đâu sau vụ chủ đầu tư đột ngột qua đời thì quản lý tệ lắm. Trước đây tra trên diễn đàn cũng thấy nhiều người phàn nàn về dịch vụ kém. Bây giờ tận mắt thấy, quả thật là... đúng.

Tôi tự nhủ: Cố lên Thẩm Kiến Quốc! Sinh viên mới ra trường ai chẳng phải chịu khổ một chút. Đơn vị còn cho ở lại ký túc xá là tốt rồi. Ở đâu chẳng có khó khăn, miễn là mình chịu được.

Thang máy thì chậm kinh hoàng. Đi lên bốn tầng mà như chờ nó leo mười. Tôi đứng trong đó nơm nớp lo nó sẽ kẹt lại tầng nào đó thì đúng là gặp chuyện luôn.

May quá, vẫn tới được lầu bốn bình an vô sự.

Phòng 404 sáng đèn, cửa mở hé. Tôi gõ cửa, lễ phép nói:

“Xin chào, có ai ở đây không ạ? Tôi là Thẩm Kiến Quốc, giáo viên mới được tuyển từ quân đoàn. Có một cô nói tôi đến ký túc xá để nhận phòng luôn.”

Một người dáng nhỏ, mặc áo khoác jacket và đội mũ nồi đi ra:
“Là hiệu trưởng Trương cử cậu đến phải không? Mời vào.”

Tôi theo anh ta bước vào phòng 404, vừa đi vừa tranh thủ quan sát chỗ ở tương lai của mình…

Ánh đèn trong phòng hơi tối, có vẻ sau khi nhận được lương tôi phải thay cái bóng đèn tròn thôi. Ánh sáng kiểu này thì làm sao soạn bài được.

Rèm cửa lại quá dày, mà phòng này vốn hướng âm, đã ít ánh nắng lại còn bị chắn bít bùng, cảm giác cực kỳ bí bách. Có lẽ nên thay bằng loại rèm mỏng nhẹ thôi.

Phòng thì được cái sạch sẽ, diện tích không nhỏ, có ba phòng ngủ, một phòng khách. Giữa phòng khách là một cái bàn làm việc với hai cái ghế. Một người thấp bé đang ngồi chếch bên ghế, ra hiệu tôi ngồi đối diện.

Anh ta thật sự rất thấp, chắc chưa tới 1m60. Tôi để ý thấy ảnh cứ kiễng chân khi đứng, như đang cố làm mình trông cao hơn một tí.

Tôi hiểu cảm giác này. Hồi nhỏ tôi cũng thấp, cấp 3 năm nhất mới có 1m50, vừa gầy vừa nhỏ, còn thấp hơn cả mấy bạn nữ trong lớp. Bị bạn bè trêu suốt, tự ti không để đâu cho hết. Sau này nhờ giành được học bổng, tôi cải thiện chế độ ăn, uống sữa, ăn thịt, chăm chạy bộ — cuối cùng cao thêm hơn 20cm. Giờ cao 1m78, tuy không chạm 1m80 nhưng cũng đủ để tự tin.

"Thẩm Kiến Quốc đúng không?" – người kia hỏi, mặt không cảm xúc. Dưới ánh đèn, mặt anh ta trắng bệch như chưa từng thấy ánh nắng, chắc do thức đêm nhiều. – "Hiệu trưởng Trương nói cho cậu ngủ tạm ở phòng chính một đêm. Sáng mai nếu còn sống là có thể đi làm rồi."

Tôi nhướn mày:
"Hiệu trưởng Trương là cô có số đuôi '94444' gọi tôi đúng không? Cô ấy là người phụ trách cơ sở đào tạo à? Mà chỉ ngủ một đêm thì làm gì mà ‘còn sống’ hay không, chẳng lẽ anh cũng tin mấy tin đồn trên mạng về căn nhà ma?"

Tôi cười, không quá để tâm.

Người kia ngẩng lên, tôi thấy trán anh ta có vết thương liền hỏi:
"Ơ, trán anh bị sao vậy?"

"Đụng phải." – anh đáp tỉnh bơ.

"Anh biết tên tôi rồi, vậy cho hỏi tôi nên gọi anh là gì?" – Tôi chủ động đưa tay ra bắt, nghĩ rằng anh này chắc là đồng nghiệp tương lai.

Anh không bắt tay, chỉ đặt hai tay lên mặt bàn, mỉm cười gượng:
"Tôi họ Cưa."

Tôi khựng lại.
"Là ‘cưa’ trong ‘cưa gỗ’, hay ‘cưa’ trong ‘cưa đứt’…? Họ này nghe lạ quá ha."

Tôi rút tay về trong hơi lúng túng. Không ngờ mới đến đã gặp ngay một đồng nghiệp có vẻ không thân thiện.

Tôi từng nghe mấy anh chị khóa trên nói, nhiều người cũ trong cơ quan hay bắt nạt người mới, sợ bị cạnh tranh. Nhưng kiểu người làm vậy thường là do thiếu tự tin, nghĩ người mới giỏi hơn sẽ đe dọa vị trí của mình nên mới cư xử trẻ con vậy.

Tôi tự nhủ không nên để bụng, cứ giữ thái độ tích cực.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi lắc đầu:
"Không phải vậy."

"Họ gì cơ?"

"Họ 'Cưa điện' ấy."

Tôi nhíu mày. Trong Bách gia tính không hề có họ nào như thế.
"Ủa, vậy anh là dân tộc thiểu số à?" – Tôi hỏi. Trước kia tôi từng gặp vài bạn dân tộc, tên họ của họ cũng rất đặc biệt.

Anh ta lại lắc đầu, cổ lệch sang một bên rồi từ từ đứng dậy:
"Tôi á, hồi nhỏ thấp bé, hay bị mấy thằng cao to bắt nạt. Chúng nó đá tôi, đấm tôi, nói tôi thấp vậy chắc không phải đàn ông. Bắt tôi cởi quần để ‘kiểm tra’. Có lần còn mua sữa bột đổ vô miệng tôi, bảo ‘uống nhiều vào cho mau lớn’. Tôi sặc đến mức tưởng chết. Tôi xin nước, tụi nó bảo nếu muốn thì chỉ có nước tiểu."

Tôi nghe mà nghẹn họng, thấy khó chịu trong lòng. Có lẽ vì từng bị bắt nạt bởi mấy tên cao to, nên giờ anh ta mới phản cảm với tôi. Không phải ghét tôi, mà ghét tất cả những người giống kiểu tôi.

Tôi tin là sau này tiếp xúc nhiều hơn, anh ta sẽ hiểu tôi không phải kiểu người đó. Tôi cũng muốn giúp anh vượt qua cái bóng tâm lý kia.

Tôi đứng dậy, vươn tay nắm chặt tay anh ta, nói chân thành:
"Chuyện đó không phải lỗi của anh. Là lỗi của bọn chúng! Bắt nạt người khác, dù là vì lý do gì, cũng đều sai hết!"

Anh ta cười — nụ cười méo mó, mặt đơ như tượng:
"Tôi biết. Đương nhiên là lỗi của bọn nó. Bọn nó chỉ được cái chân dài với cao thôi mà? Không sao. Chặt hết là được."

...

Tôi cứng họng.

Cái vẻ mặt sung sướng của anh ta khiến tôi im bặt. Tôi không học tâm lý, cũng chưa gặp kiểu người cực đoan như thế bao giờ, chẳng biết nên nói gì tiếp.

"Một cái chân dài, hai cái chân dài, ba cái… bốn cái… nhiều lắm. Tôi đo từng đứa theo chiều cao của tôi. Ai cũng phải thấp bằng tôi." – Anh ta nói, vẻ mặt hớn hở như đang nhớ lại điều gì vui vẻ.

Không ổn rồi.

Tôi lặng lẽ thả tay anh ta ra, luồn tay vào túi áo, mò điện thoại, tính gọi cảnh sát.

"Chặt hết chân tụi nó rồi, tiếng la của bọn chúng thật dễ nghe, như bản giao hưởng. Lúc đó tôi nhảy từ lầu xuống, là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời tôi." – Anh ta đứng lên, chỉ trán mình – "Do nhảy lầu nên đầu bị thương, giờ không tháo mũ ra được cho cậu xem."

Tôi run tay:
"Cưa… Cưa tiên sinh, anh có từng nghĩ đến việc đi khám bác sĩ tâm lý chưa?"

Tay tôi cuối cùng cũng chạm được điện thoại. Nhưng trong lúc hoảng loạn, tôi cuống đến mức không tìm ra nút gọi 110...

Cưa tiên sinh vẫn tiếp tục nói:
"Ngươi dáng người không tính là quá cao, nhưng chân thì thật sự rất dài. Ta thích đôi chân của ngươi lắm, có thể… cho ta cưa một chút không?"

"Đương nhiên là không thể!" Tôi từ chối thẳng thừng, đứng dậy, chậm rãi lùi về phía sau.

Cưa tiên sinh cũng đứng lên. Tay trái hắn vốn giấu dưới bàn giờ nhấc lên, lộ ra một chiếc… cưa điện!

"Vậy thì chỉ còn cách mạnh tay thôi. Yên tâm, sẽ không đau đâu." Hắn chậm rãi bước về phía tôi.

Tôi không dám quay đầu lại, mắt không chớp mà dán chặt vào hắn, đề phòng bị tập kích bất ngờ. Hắn tiến một bước, tôi lùi một bước, cho đến khi lưng va vào bức tường lạnh toát — tôi lập tức nhớ ra cánh cửa không còn xa, liền men theo tường mò về hướng đó.

Cưa tiên sinh dường như không vội ra tay. Hắn khẽ nhún chân, liếm môi, nhìn tôi lần mò tới chốt cửa, rồi dùng sức mở nó ra.

Chốt cửa không nhúc nhích. Lúc nào không biết, cánh cửa này đã bị hắn khóa trái!

"Ngươi không thoát được đâu." Hắn bật công tắc cưa điện, tiếng “ong ong” chói tai xé rách đêm yên tĩnh.
"Ngoan nào, đưa chân cho ta rồi ta sẽ để ngươi đi."

"Cho ngươi rồi thì tôi còn đi cái gì nữa!" Biết không còn đường lui, tôi lao tới, nhắm thẳng vào hắn, vung tay tấn công, túm lấy cánh tay cầm cưa điện, định cướp lấy nó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play