"Chu gia có nhiều anh tài như vậy, còn cần một Tần Tu Văn nữa sao? Không nói đâu xa, chỉ riêng đại công tử và nhị công tử trong phủ chúng ta, đại công tử tuổi còn trẻ đã đỗ cử nhân, kỳ thi mùa xuân năm sau chắc chắn sẽ đỗ. Nhị công tử mới mười lăm tuổi, cũng đã có công danh tú tài. Đến lúc đó, một nhà có ba tiến sĩ là chuyện chắc như đinh đóng cột. Không dồn sức cho người nhà mình, lại đi nâng đỡ một Tần Tu Văn không biết có lòng dạ khác hay không?"
Lời của Hà tiên sinh, tuy có ý nịnh bợ, nhưng cũng hợp với suy nghĩ trong lòng Chu Bang Ngạn. Trên gương mặt nghiêm nghị của hắn hiếm khi lộ ra một nụ cười và vẻ tự hào.
Lời hay ai cũng thích nghe, không kể là ai.
Trần tiên sinh là người tinh tường đến mức nào, thấy tình cảnh này làm sao còn không hiểu? Chỉ là trong lòng không khỏi có chút thở dài.
Đại công tử, nhị công tử quả thật cũng là nhân tài, nhưng giữa nhân tài và nhân tài cũng có sự khác biệt. Bản lĩnh của Tần Tu Văn kia, trăm năm khó có một. Còn cử nhân, tú tài mỗi năm không biết có bao nhiêu, làm sao so sánh được?
Tần Tu Văn không phải đang đấu với cử nhân, tú tài, y đang đấu với một đám quan lão gia đã đỗ tiến sĩ. Y không chỉ đẩy giá lương thực trên địa bàn của mình, mà bắt đầu từ Chương Đức phủ, đến Vệ Huy phủ rồi đến Hoài Khánh phủ đều bị ảnh hưởng. Một mình y khuấy đảo gió mưa giữa mấy phủ, nhưng vẫn tiến thoái có chừng mực, ung dung tự tại. Mà y, chỉ có một mình y, sau lưng không có ai chống đỡ!
Chỉ là lời thật không dễ nói ra, Trần tiên sinh trong lòng suy nghĩ một hồi, vẫn cố gắng nhắc nhở:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT