Nhưng lương thực này đâu phải chỉ bán cho một mình huyện Tân Hương? Họ tích trữ nhiều lương thực cứu trợ như vậy, muốn bán ra, tự nhiên vẫn cần người dân địa phương mua, nếu không chẳng phải là ôm hết sao?
Gặp thiên tai, nhà dân thường cũng thiếu lương, thiếu lương thì phải mua lương. Giá ba lạng rưỡi đã cao hơn gấp đôi so với giá các năm trước, nếu còn tăng nữa, ai mà mua nổi?
Vì vậy, mọi người ngầm hiểu ý nhau, đẩy giá lên mức ba lạng rưỡi rồi không tăng nữa.
Tin tức đến với dân chúng là chậm nhất. Ban đầu thấy lương thực cứu trợ đã về đến Vệ Huy phủ, các huyện nha đều bắt đầu phát cho nạn dân. Khi thấy giá gạo ở các tiệm đều tăng, họ không những không tích trữ mà còn không dám mua.
Lương thực cứu trợ đã được phát, những nhà có chút của cải cũng còn ít lương dự trữ, tiền bạc nhà ai mà có thể tiêu xài phung phí? Chi bằng thời gian này không mua, đợi giá gạo giảm một chút rồi hãy mua.
Kết quả là, càng đợi, giá gạo càng tăng lên đến ba lạng rưỡi!
Lúc này, có người nhận ra tình hình nên mua một ít, sợ giá còn tăng nữa. Có người thì dứt khoát không mua, thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, thà ăn ít còn hơn tiêu tiền oan. Còn rất nhiều người, họ thực sự không mua nổi, tiền bạc trong nhà đã cạn, lương thực cũng hết, vay mượn khắp họ hàng cũng không được nữa. Chút lương thực cứu trợ được phát chỉ đủ ăn vài ngày, ăn xong thì biết làm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play