Tần Tu Văn giật mình, thấy Tống Huân đưa tay ra, hắn vội vàng nắm lấy tay ông định đỡ ông dậy. Nhưng Tống Huân không phải muốn ngồi dậy, ông đã không còn sức lực nữa rồi. Ông chỉ nắm chặt tay Tần Tu Văn, yếu đến mức có những câu chỉ còn là hơi thở, Tần Tu Văn phải ghé sát tai vào mới nghe rõ:
"Nguyên Cẩn, có thể thu ngươi làm đồ đệ là chuyện vui nhất, tự hào nhất trong đời ta. Ngươi phải mang theo lý tưởng của vi sư mà đi tiếp, ngươi sẽ thành công. Vi sư hơi mệt rồi, để ta đi ngủ một lát."
Bàn tay còn lại của Tống Huân nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Tần Tu Văn, trong mắt là bao nỗi không nỡ. Nhưng cuối cùng, đôi mắt Tống Huân vẫn từ từ khép lại, khóe miệng vương một nụ cười như có như không. Bàn tay vốn nắm chặt lấy Tần Tu Văn cũng mất đi sức lực, từ từ trượt xuống.
Tần Tu Văn sững người. Cái đầu vốn luôn đầy ắp những suy tính, giờ đây lại trống rỗng.
Đến khi hắn hoàn hồn, hắn thử lay nhẹ Tống Huân, khàn giọng gọi hai tiếng "Sư phụ", nhưng Tống Huân không bao giờ tỉnh lại nữa.
Hắn đưa ngón tay lên, đặt dưới cánh mũi Tống Huân để dò xét, ngay cả hơi thở yếu ớt nhất cũng không còn.
Môi Tần Tu Văn run rẩy, muốn gọi sư nương lại đây, nhưng cổ họng như bị một tảng đá lớn chặn lại, không thể phát ra âm thanh. Hồi lâu sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT