Thôi Lệ Nương bị lườm cũng không lùi bước, ngược lại còn có cảm giác như bị bánh từ trên trời rơi trúng, cả người lâng lâng.
Vào thời Minh, quán trà có ở khắp nơi. Nơi thanh cao như Lăng Vân Các, có vườn tược yên tĩnh để người ta đốt hương phẩm trà, dùng nước suối trong núi, pha với trà cụ tinh xảo, danh trà quý hiếm, đồng thời còn có những trà nương xinh đẹp nhất biểu diễn trà nghệ. Thưởng trà, ngắm cảnh, ngắm người, là một thú vui bậc nhất.
Còn nơi Tần Tu Văn vào, thực chất chỉ là một quán trà ven đường, bày bốn năm chiếc bàn và vài chiếc ghế dài, trên bàn cũng chỉ là những chiếc bát sứ thô. Thấy nhóm Tần Tu Văn ngồi xuống, những người phu khuân vác đang ngồi nghỉ chân uống trà bên cạnh tự giác uống cạn trà trong bát, ném hai đồng xu rồi rời đi, sợ làm phiền quý nhân.
Thôi Lệ Nương cắn môi dưới hồng nhuận, có chút ngập ngừng nói:
"Nơi này quá hạ thấp thân phận của đại nhân, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?"
Quý Phương Hòa cũng cau mày ngồi xuống, rõ ràng đã lâu không uống trà ở những nơi như thế này.
Tần Tu Văn lại lắc đầu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT