Nguyên Cẩn tuy thân không ở trung ương, nhưng lại có thể phỏng đoán được suy nghĩ của những bậc quý nhân xa ngàn dặm. Dù hiện tại chưa thể kiểm chứng tiền đồ của Cát Lang trung sau này ra sao, nhưng trực giác mách bảo Quý Phương Hòa rằng, Tần Tu Văn đã đúng.
Sự nhạy bén chính trị như vậy, khả năng nhìn xa trông rộng, thấu tỏ lòng người như vậy, người xưa nói "bày mưu trong trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm", trước đây Quý Phương Hòa chỉ cho là lời khoa trương, mà nay, Nguyên Cẩn bên cạnh mình lại chính là một nhân vật như thế!
Quý Phương Hòa trước đây đối với Tần Tu Văn chỉ là khâm phục, còn bây giờ, hắn đã đến mức sùng bái mù quáng.
Hắn không hiểu vì sao ban đầu Tần Tu Văn không thể hiện tài năng này, nhưng rồi lại tự thuyết phục mình: lúc mới đến, chân ướt chân ráo, hai mắt tối đen, thì thể hiện được gì? Mà có những người học gì cũng nhanh, chỉ cần cho họ nắm được mấu chốt, sau này ắt sẽ một bước lên mây, người khác có thúc ngựa cũng không theo kịp!
Trong việc học hành, thi cử, Tần Tu Văn đã chứng minh được đạo lý này. Bây giờ trên con đường làm quan cũng vậy, dường như cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Vậy ngày mai Chu tri phủ định tập hợp toàn bộ quan lại phủ Vệ Huy để mở tiệc chiêu đãi Cát đại nhân, đón gió tẩy trần cho ngài ấy. Đến lúc đó tất nhiên phải có chút quà cáp. Ngài vừa nói chỉ cần giữ thể diện, không thất lễ là được, theo tôi thấy, hay là tặng ngài ấy một bức thư pháp do ngài viết?"
Đã biết đối phương sắp thành vật hy sinh, Quý Phương Hòa liền phát huy triệt để bản tính keo kiệt của mình. Thư pháp của Tần Tu Văn rất khá, viết vài chữ cùng lắm chỉ mất một nén hương, tốn chút giấy mực, không cần chi thêm một đồng bạc nào, chẳng phải quá tuyệt sao?
Tần Tu Văn đành lắc đầu — Quý Phương Hòa này, đúng là gà sắt, vắt cổ chày ra nước!
May mà Tần Tu Văn đã kế thừa được bút tích của nguyên thân. Dù trước đây chưa từng cầm bút lông, nhưng sau vài ngày tự nhốt mình trong thư phòng khổ luyện, cộng với thói quen cơ thể của nguyên thân để lại, chữ viết ra lại giống hệt chữ của nguyên thân.
Tần Tu Văn rất cẩn trọng, những giấy mực luyện tập đều bị hắn ngấm ngầm đốt hết, không dám để lại dù chỉ một sơ hở nhỏ nhất.
Ở thời hiện đại, Tần Tu Văn chưa từng luyện thư pháp. Hắn từ nhỏ đã là cô nhi, được ăn no đi học đã là may mắn lắm rồi. Thời đó, muốn học thư pháp đều phải tham gia các lớp năng khiếu ngoại khóa. Hắn ăn no mặc ấm còn khó, lấy đâu ra tiền mà đi học?
Nhưng Tần Tu Văn là người cực kỳ chăm chỉ, chữ viết tay của hắn rất đẹp, ngay ngắn và có lực. Dù không có danh sư chỉ điểm, nhưng chữ viết ra cứ như được in từ máy, con chữ nào cũng đều tăm tắp. Tất cả giáo viên từng xem bài thi của Tần Tu Văn thời đi học đều không ngớt lời khen ngợi.
Còn nguyên thân, để thi đỗ khoa cử, bắt buộc phải có một tay chữ đẹp. Cũng là cô nhi, cũng nhà nghèo, và cũng có nghị lực kinh người, hắn dựa vào việc vẽ các bản chữ mẫu, viết nên một tay chữ Quán Các thể mạnh mẽ, chữ nào chữ nấy như được khắc tạc. Sau khi đỗ tiến sĩ cũng không hề lơ là, lại nghiên cứu thêm Nhan thể. Dù chưa thể sánh bằng các bậc đại gia, nhưng cũng đã rất đáng nể.
Thực ra, nhiều lúc Tần Tu Văn cảm thấy mình và nguyên thân ở thời đại này có rất nhiều suy nghĩ, thói quen, cách hành xử tương đồng, ngay cả tướng mạo cũng giống hệt. Hắn không khỏi tự hỏi, liệu đây có phải là một phiên bản của mình ở không gian song song, còn nguyên thân thì đã xuyên không đến thế giới hiện đại trong thân thể của hắn?
Không ai có thể cho hắn câu trả lời, nghĩ nhiều cũng vô ích. Tần Tu Văn trải giấy Tuyên Thành ra, Quý Phương Hòa liền lăng xăng giúp hắn mài mực bên cạnh.
Chỉ thấy Tần Tu Văn vung bút, viết xuống một câu thơ:
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,
Thiên hạ hà nhân bất thức quân. (Chú thích 1)
(Đừng lo con đường phía trước không tri kỷ,
Thiên hạ này ai mà không biết đến ngài. )
Nét bút mạnh mẽ hùng hậu, kết cấu vuông vức đầy đặn. Mực còn chưa khô, đã khiến người ta có xúc động muốn lập tức đem đi đóng khung, trân trọng cất giữ.
Quý Phương Hòa không phải chưa từng thấy chữ của Tần Tu Văn, ngược lại hắn còn rất quen thuộc. Nhưng sau khi xem tác phẩm này, hắn lại cảm thấy thư pháp của đại nhân nhà mình đã tiến thêm một bậc.
Không phải chữ viết trở nên đẹp hơn, mà là ý trong chữ đã bớt đi phần câu nệ, tối nghĩa, thêm vào đó là cảm giác thông suốt và tự tin.
Nhìn kỹ lại mười bốn chữ này, Quý Phương Hòa không nhịn được vỗ tay cười.
"Chữ hay, câu hay!"